๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế bệ hạ hơi nhướng mày, tò mò hỏi: "Ta nhớ trước khi An Chi vào
kinh, ngươi đã là một tài nữ nổi tiếng rồi."
"Chỉ là đám nam nhân thô lỗ rảnh rỗi sinh sự thích bàn tán, ta không làm thơ
hay, cũng không vẽ tranh giỏi, thật không hiểu danh tiếng tài nữ này từ đâu mà
ra."
Từ lúc vào cung đến nay đã tám ngày, từ ban đầu căng thẳng sợ hãi bất lực,
đến nay Phạm Nhược Nhược đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Một phần do tính tình
vốn có, phần quan trọng hơn là nhờ sự ảnh hưởng âm thầm của Phạm Nhàn suốt
mười mấy năm qua. Dù đối phương là Hoàng đế Khánh Quốc, nhưng cuối cùng
cũng chỉ là một con người chứ không phải quái vật gì.
Đương nhiên, điều này cũng nhờ Hoàng đế bệ hạ tỏ ra giống một người bình
thường trước mặt Phạm Nhược Nhược.
"Thơ của ngươi trẫm đã đọc qua, trong khuê các cũng coi là không tồi, chỉ là
so với An Chi thì khó mà sánh bằng, nên ngươi mới nói như vậy. Tài năng
không nằm ở bề ngoài mà ở chí khí bên trong. Ngươi cứu được mạng ta, đó là
diệu thủ hồi xuân, danh xưng tài nữ cũng xứng đáng." Hoàng đế bệ hạ cười nói.
"Bệ hạ thọ hồng phúc tề thiên, thần nữ chỉ là..." Phạm Nhược Nhược rất tự
nhiên đáp lại theo lối cung kính thường dùng, nhưng không ngờ Hoàng đế bệ hạ
lại cười nói: "Chắc chắn ta sẽ không chết, nhưng có vài viên đạn trong người
cũng không dễ chịu cho lắm."
Ngay lúc ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231810/chuong-1874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.