๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trừ phi Phạm Nhàn chết, nhưng trên thực tế, ít ai trong triều muốn Tiểu
Phạm đại nhân vừa lập công lớn lao lại phải ra đi như vậy.
"Ta hiểu ý của ngài." Phạm Nhàn không quay đầu lại, trầm mặc rất lâu rồi
mới nói: "Có lẽ một ngày nào đó khi đã nghĩ thông, ta sẽ vào cung tạ tội."
Hồ Đại học sĩ phía sau cười khổ, thầm nghĩ phải chờ đến ngày nào tháng
nào năm nào ngươi mới nghĩ thông được điều đó? "Có lẽ... ta thật sự đã sai?" Bóng lưng Phạm Nhàn ở cửa rất mệt mỏi, tiếng
nói như khẽ tự lẩm bẩm một câu.
Nhưng câu nói này vang lên trong tai Hồ Đại học sĩ khiến trái tim ông ấm
lên, lông mày dần cau lại. Ngay lúc đó, ông quyết định đêm nay sẽ vào cung
thêm lần nữa.
Trong mắt ông những mâu thuẫn giữa hai cha con bệ hạ và Phạm Nhàn
không phải là không thể hòa giải, chỉ có điều cả hai đều không chịu nhún
nhường mà thôi. Nếu có thể thuyết phục được Hoàng đế bệ hạ ban chiếu triệu
Phạm Nhàn vào cung, có lẽ Phạm Nhàn sẽ xuôi dòng...
Đang suy nghĩ thế, bỗng Phạm Nhàn quay đầu nói một câu: "Tuy nay không
còn ở Giám Sát viện nữa, nhưng ta có một tin thú vị, có lẽ ngài muốn nghe."
Hồ Đại học sĩ ngẩng đầu lên.
"Phạm Vô Cứu hiện đang làm mưu sĩ cho Hạ Đại học sĩ."
Phạm Nhàn lại hành lễ rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này trời vẫn cứ rơi mưa
trên Thái Học viện, gương mặt Phạm Nhàn dưới ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231809/chuong-1873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.