Trấn sông vụ độ, là một trấn nhỏ hẻo lánh tiếp giáp biên giới Bắc Tề. Bởi vì không phải là vùng giao tranh, cho nên rất nhiều năm rồi không phát sinh chiến dịch lớn ở đây. Thế nhưng hai bên đều có sở binh đóng quân ở đây, những xung đột nhỏ là điều không thể tránh khỏi. Lúc mậu dịch cùng chiến tranh của hai quốc gia đặt trọng tâm vào phía năm sông vụ độ, nơi các nước chư hầu thì thôn trấn này càng khó tránh khỏi sa sút vắng vẻ.
Phạm Nhàn rất rõ, cái thôn trấn này hai mươi năm trước thuộc về Bắc Ngụy, sau đó nhập vào lãnh thổ Khánh quốc.
Cho nên cư dân trong trấn không có cảm giấc thân cận chút nào đối với sứ đoàn, nếu muốn dân một quốc gia chân chính tiếp thu chuyện thay đổi thống trị, xem ra cần phải tốn rất nhiều năm.
Ngói lưu ly trên trấn phản xạ ánh mặt trời cũng không sáng sủa cho lắm. Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa đi trên đường nheo mắt nhìn theo, liên tục tính toán lúc vào quốc thổ Bắc Tề mình phải đối ứng như thế nào mới hợp lý đây.
Một nụ cười nhàn nhạt nổi lên trên khóe môi Phạm Nhàn, hắn chưa từng gặp qua mẫu thân mình, nhưng kỳ diệu chính là, hắn rất yêu nữ nhân tên Diệp Khinh Mi kia. Vừa nghĩ tới nhiều năm trước có một tiểu cô nương lén lút chạy vào một nơi hư vô mờ ảo, nơi Thần miếu mà thế nhân chưa bao giờ biết tới, hắn rất tán thưởng, tán thưởng dũng khí, can đảm cùng trí tuệ của mẫu thân.
Phạm Nhàn biết mình không bằng mẫu thân, chuyện này cũng không làm hắn có chút giận dữ nào, ngược lại càng làm cho hắn có thêm cái nhìn tốt đẹp hơn đối với thế giới này. Trên thực tế cũng là cuộc sống lần thứ hai cực kỳ nguy hiểm.
Cho nên hắn phải biết thần miếu tột cùng ở nơi nào, sau đó cảm thụ một chút khí tức lưu lại ở địa phương nơi mẫu thân đi qua năm nào.
….
Bên ngoài trấn nhỏ sông vụ độ là một con sông nhỏ, đó là con sông giáp ranh Bắc Tề cùng Khánh quốc ngày hôm nay. Trên sông từ lâu đã nổi lên một cái cầu tàu, vừa vặn có thể đủ cho một chiếc xe ngựa đi vào.
Quan viên Bắc Tề cùng quan viên Hồng Lư Tự trong sứ đoàn đều ở bên kia bờ chờ sứ đoàn đi tới. Bên kia sông toàn một màu xanh xao vàng vọt, đó là một đồn trú quân biên phòng, chỉ là xem tư thế của bọn họ, thật hoài nghi bọn họ đang biểu diễn uy nghiêm của quân đội đế quốc hay là ôm thương mượn cớ ngủ.
Chiếc xe ngựa thứ nhất vừa lên cầu, bách xe tiếp xúc cùng với mặt cầu gỗ giản dị đang phập phồng vô cùng, khi đi qua phát ra những tiếng vang, nhìn qua cây cầu tùy lúc có thể gãy xuống, không khỏi có chút dọa người.
Phạm Nhàn đã xuống xe, lững thững đi tới đầu cầu, bắt tay chào đón quan viên Bắc Tề, sau đó quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa tiếp theo đang qua cầu. Thân cầu dường như không chịu nổi cường bạo liên miên không dứt, thanh âm chi nha kêu lên càng nhiều.
Dường như nhìn ra Phạm Nhàn đang lo lắng, vị quan viên cửu phẩm Bắc Tề nhanh lên tiếng giải thích:
-Đã thử qua rồi, không có vấn đề đâu.
Phạm Nhàn gật đầu, biết quan hệ ngoại giao hai nước đã qua, tất là theo thực lực mà phán, chính mình không cần phải quan tâm quá mức nhiệt tình với quan viên cấp thấp này. Tâm tư của hắn chủ yếu đặt trên đoàn xe ngựa. Nếu như Hải Đường thực sự muốn giết chết Tiếu Ân diệt khẩu, ngày hôm nay là cơ hội cuối cùng rồi.
Thân là đồ đệ của Khổ Hà nhất đại tông sư, nàng mang theo danh dự của sư phụ mình phải phụ trách an nguy của con dân Bắc Tề. Cho nên không có khả năng động thủ trong lãnh thổ quốc gia mình.
Đột nhiên trong lòng Phạm Nhàn khẽ động, chậm rãi xoay người, chỉ vào một rừng cây bạch dương bên bờ nam sông nhỏ. Cây cối nơi đây thẳng cao chót vót lên trời, giống như đang muốn đâm lên không vậy, nhìn qua sâm nghiêm tựa quân đội ôm trường thương.
Một vị thôn cô mặc xiêm y vải bông, mang theo một cái rổ, nhìn đoàn xe ngựa đang đi qua cầu. Bên sông từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tấm vải bông quấn trên đầu nàng bay phất phư, lộ ra khuôn mặt, cùng cặp mắt trong trẻo.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn nữ nhân Hải Đường kia, khẽ gật đầu, biểu thị cảm kích, dường như đó là một loại cảm giác rất lạ. Hắn biết lúc mình tới Thượng Kinh Bắc Tề, khó tránh khỏi tiếp tục gặp mặt nàng, hơn nữa Trần Bình Bình cũng bảo mình dùng biện pháp tiếp cận Khổ Hà.
Hải Đường cùng với trong tưởng tượng của Phạm Nhàn ở kinh đô không giống nhau, nàng không có sự mỹ lệ phi thường, nhưng nàng có khí chất bên trong vô cùng mỹ lệ.
Phạm Nhàn luôn luôn cho rằng, thế gian không có tiên nữ, nếu có, khẳng định là nữ quỷ giả trang rồi.
Hải Đường tuy rằng lần này tới ám sát Tiếu Ân, hơn nữa cũng từng muốn giết Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn vẫn rất tán thưởng nàng. Loại tán thưởng này tự nhiên vì thực lực của nữ nhân này, đồng thời cũng bởi vì lúc trên bãi cỏ Hải Đường tay chống nạnh, giống như một người đàn bà chanh chua chỉ vào mũi Phạm Nhàn nói, cái loại cảm giác thôn cô này thực sự làm cho Phạm Nhàn rất thích thú.
Phạm Nhàn đứng bên cạnh xe ngựa, hắn vén rèm đi vào, không liếc mắt nhìn bờ sông nữa.
….
Qua sông, xuyên rừng, đoàn xe của sứ đoàn được quân đội chính quy Bắc Tề bảo vệ, đi tới đường lớn. Phạm Nhàn ngửi mùi trong không khí, nhìn cây cối hai bên quan đạo một chút, trong lòng có cảm giác là lạ --- lần xuất ngoại này? Cũng không có cảm giác gì cả?
Trận thế trên quan đạo tương đối dọa người, hai đội ngũ đi hai bên trái phải, một bên toàn là nữ nhân, còn có tiểu nha hoàn, vú già trung niên nhanh nhẹn, lão ma ma… Một bên khác là toàn bộ nam nhân, so với nữ nhân còn âm trầm hơn, một thân cẩm y, bên hông đeo loan đao, trên người còn có mùi vị âm hàn.
Trong sứ đoàn chí ít có phân nửa là nhân thủ của Giám Sát viện Khánh quốc. Đoàn xe vừa lên trên quan đạo, nhìn thấy nhân viên thắt lưng mang loan đao, một chút hứng thú đối địch bắt đầu nhen nhóm, mỗi người thắt lưng đều dắt một thanh đao nhọn hoắt chỉ thẳng lên trời.
Giám Sát viện Khánh quốc, Cẩm y Bắc Tề, chính là cơ quan đặc vụ bí ẩn nhất, nguy hiểm nhất đại biểu cho hai quốc gia mạnh nhất thiên hạ hiện nay. Hai bên giao thủ ngầm với nhau không ít lần, đấu tranh gián điệp luôn luôn tàn nhẫn vô tình như vậy, hai bên tay đã nhiễm hồng máu của đối phương.
Hôm nay chợt gặp nhau trên quan đạo, hai bên bắt đầu mơ hồ nóng máu lên rồi.
Quan viên Bắc Tề nhanh chóng giải thích cho Phạm Nhàn vài câu. Phạm Nhàn cũng lơ đễnh, phất tay, bảo thủ hạ thả lỏng đi một chút, dù sao hôm nay hai bên gặp nhau vì hiệp nghị giữa hai nước, cũng không phải chân chính trên chiến trường dao kiếm. Nhưng thật ra bảy hổ vệ sau lưng hắn vẫn lãnh tĩnh vô cùng.
Quả thức hai nước láng giềng, nhất là khi quá cảnh qua bên sông vụ độ, cảm giác lại càng thêm rõ ràng.
Không đợi nghỉ ngơi, Phạm Nhàn lập tức bảo thuộc hạ an bài nghi thức giao tiếp cùng đối phương. Vương Khải Niên có chút không hiểu, nhỏ giọng nói rằng:
-Vì sao không cho chúng ta tiếp tục áp giải Tiếu Ân? Nói không chừng trên đường thượng kinh, chúng ta còn có thể hỏi được hắn cái gì thì sao.
Hắn không biết trong lòng Tiếu Ân có bí mật gì, nhưng thân là tâm phúc của Phạm đề ti, tự nhiên biết Phạm Nhàn có điều cầu.
Phạm Nhàn lắc đầu, lãnh tĩnh nói rằng:
-Đừng quên, dọc đường này đều có thám tử của Bắc Tề, không thể tiện được. Không bằng đưa cho đối phương, chúng ta cũng đỡ lao tâm một chút, nếu như trên đường Tiếu Ân có vấn đề gì, tự nhiên do bên Bắc Tề phụ trách, chẳng lẽ còn không trả lại Ngôn Băng Vân cho chúng ta sao?
Tuy là nói như vậy, Phạm Nhàn cũng có chút phiền muộn nho nhỏ trong lòng, một ngày lên Thượng Kinh. Trước tiên không nói Tiếu Ân có thể bảo trụ được tính mệnh trước uy hiếp về địa vị của Khổ Hà hay không, cho dù là có quan hệ với Thượng Sam Hổ. Tiếu Ân nắm quyền lực, mình cũng không có biện pháp nào tốt, còn nói gì tới việc khai mởi cái bí mật từ miệng của Tiếu Ân ra chứ.
Đinh đinh đang đang tiếng xích sắt vang lên, Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn lão nhân bị người nâng từ trên xe ngựa xuống. Hai chân Tiếu Ân đã bị đứt, cho nên đi xuống xe trắc trở vô cùng, trong quần còn tản mác ra mùi máu tươi nhàn nhạt.
Bắc Tề cẩm y vệ phần lớn là thanh niên, căn bản không biết Tiếu Ân có hình dạng gì, nhưng nghe lời các lão nhân trong vệ truyền tụng lại thì, bọn họ biết, cơ cấu đặc vụ Bắc Tề hôm nay, trên thực tế đều là do một tay lão nhân này tạo lên. Nói theo cách khác, lão nhân tóc bạc đầy đầu này, hẳn là tổ sư gia của đoàn người này.
Một bầu không khí quái dị tràn ngập hiện trường, Bắc Tề Cẩm Y Vệ căn bản không biết đối đãi với Tiếu Ân như thế nào, là coi như anh hùng của quốc gia? Hay chính là dư nghiệt của tiên triều? là lão tổ tông, hay chính là trọng phạm mình phải trông coi?
Trầm mặc trong chốc lát, dòng máu tình cảm chảy xuôi trong huyết dịch mấy thanh niên này rốt cuộc cũng chiếm thế thượng phong. Đám Cẩm Y Vệ cầm giây cương ngựa đứng trên quan đạo, nửa quỳ hướng về phía lão nhân thi lễ theo kiểu thuộc hạ, cùng kêu lên nói:
-Bái kiến Tiếu đại nhân!
Tiếng hành lễ ầm ầm, một lực lượng cường hãn mà quen thuộc dường như đã trở về bên trong thân thể của Tiếu Ân lão nhân, hắn nhìn những đồ tử đồ tôn trên quan đạo, mắt hơi nhíu lại. Mái tóc trắng rối bời bay trong gió, đôi môi khô cạn hơi hé ra, nhưng chung quy không nói gì thêm chỉ nhàn nhạt phất tay.
Cảm giác cái phất tay vừa vung lên, làm cho Phạm Nhàn đang quan sát phía sau rùng mình.
Tiếu Ân đứng thẳng thân thể, hai vai giống như sắt thép, dường như vừa khơi dậy lực lượng khuynh đảo thiên hạ lần nữa.
….
Bên kia, đám phụ nữ từ Thượng Kinh tới đã sớm chú ý tới xe ngựa của Ti Lý Lý rồi, cũng không biết các nàng làm sao mang theo được nhiều dụng cụ tùy thân tới như vậy. Ti Lý Lý ở trên xe ngựa sau một hồi chuẩn bị, cửa xe khẽ mở, Ti Lý Lý chân mang nhuyễn hài, từ trên xe ngựa bước xuống.
Trước mắt mọi người sáng ngời, Phạm Nhàn ánh mắt vừa ảm đạm cũng hồi phục bình thường.
Một đôi tay ngọc ngà nhỏ và dài khẽ nâng gấu váy dài, thân hình nở nang với những đường cong tuyệt đẹp hiện ra ngoài, mái tóc đen nhẹ bay, môi đỏ mọng nước, đôi mắt như có sóng gợn, chiếu ra bốn phía.
Đây mới là Ti Lý Lý, vẻ đẹp vô cùng bên bờ sông lưu tinh, tuyệt đại giai nhân làm tâm đế vương chao đảo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]