Chương trước
Chương sau
Đêm qua mưa thưa, gió dữ,

Hơi rượu thơm nồng giấc ngủ.

Hỏi thử cô cuốn rèm,

Thưa rằng: "Hải đường như xưa".

Đúng chứ?

Đúng chứ?

Phải là hồng phai lục mỡ.

Dưới tàng cây Phạm Nhàn nhẹ giọng thì thầm, tiếng nói ôn nhu như tự mình nói với mình vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ đêm trên điện hôm đó, nhất đại thi tiên Phạm Nhàn ngâm thơ.

Nữ nhân tên Hải Đường này, lẳng lặng nhìn thân thể thon dài thậm chí có chút gầy yếu kia, dần dần buông lỏng bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt đoản kiếm của mình.

-Nàng muốn chiến, ta sẽ chiến.

Phạm Nhàn đột nhiên xoay người, vẻ mặt mỉm cười, cũng dứt khoát nhìn Hải Đường nói rằng:

-Nhưng mà sau một ngày, bản quan muốn nhìn xem, bằng vào thủ đoạn tàn tửu của mình tại hạ sẽ bảo vệ được Tiếu Ân trước Hải Đường cô nương.

Thủ đoạn tàn tửu? Tất nhiên là nói rượu xuân ý.

Hải Đường sắc mặt bình tĩnh, không biết suy nghĩ chuyện gì, dường như không ngờ Phạm Nhàn sẽ ngâm ra vài thi từ. Nhưng hiển nhiên đối với một nam nhân có cốt khí cùng dũng khí như vậy, nàng thân là nhất đại thiên kiêu, vậy mà té ngã một cú thật đau trên tay Phạm Nhàn, càng không nghĩ tới, Phạm Nhàn không ngờ có dũng khí đơn độc đối diện với chính mình. Lúc này, nàng phát hiện ra mình có chút không nhìn thấu vị quan viên trẻ tuổi này, không khỏi khẽ nhíu mày.

Nhưng nàng cảm thấy hứng thú, dường như lại là một việc khác, nàng nhẹ giọng nói rằng:

-Phạm công tử nghe nói không còn làm thơ nữa, vì sao hôm nay lại có nhã hứng vậy.

-Thấy tùng (cây tùng) nhớ đông, gặp cúc nhớ thu, thấy Hải Đường nhớ…

Phạm Nhàn vừa kịp thời nuốt được chữ xuân vào trong miệng, cười tủm tỉm nhìn Hải Đường, nhẹ giọng nói rằng:

-Thi từ mà nói, căn bản không có tác dụng với quốc gia với dân chúng. Bản quan tại Khánh quốc có danh tiếng thi ca, nhưng cực kỳ không nhịn được phải chau chuốt câu từ suốt ngày. Bài thơ này là một năm trước vô tình làm sau một cơn mưa ngâu, hôm nay thấy dáng vẻ nhu nhược của Hải Đường cô nương, tinh thần nhất thời không nhịn được mà đọc một chút, mong rằng cô nương chớ trách bản quan hoang đường.

Hải Đường ngẩng đầu lên, hí mắt nhìn Phạm Nhàn, đột nhiên mỉm cười nói rằng:

-Không để ý tới khi ngươi làm ra vẻ ta đây cũng được, mưu toan làm lòng ta mềm ra cũng được đó. Ta chỉ là cảm thấy lời nói lúc trước của ngươi cũng có đạo lý. Ngươi là quan viên Khánh quốc, dùng thủ đoạn gì là tự do của ngươi, cho nên ta không vì thế mà ghi hận ngươi. Về phần Phạm đại nhân lúc trước đọc một bài thơ hay như vậy, bất quá không đồng đạo, tự nhiên không hiểu gì, chỉ biết là… Hải Đường là không thể gặp mưa được, nếu trong bồn có nước đọng lại, căn bản sẽ héo úa, còn cái gì mà xanh hồng gầy, chỉ sợ là một cậu hoa úa tàn đi.

Nói xong những lời này, nàng xoay người về sau, không tới vài khắc, biến mất trong sơn lâm u tĩnh, chỉ để lại một mùi thơm ngát nức mũi Phạm Nhàn. Một vài tiếng chim hót trên cành, lưu lại một Phạm Nhàn đang ngượng ngừng đứng đằng sau.



-Hoa cô nương đã đi rồi sao?

Phạm Nhàn có chút mất mát, thở dài nói:

-Ta còn chuẩn bị kể cho nàng nghe một vài chuyện tiểu cô nương hái nấm nữa.

Hải Đường đi rất thoải mái, Phạm Nhàn quay về tất nhiên cũng thoải mái vô cùng, vỗ vỗ cái mông, hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên đi dọc theo sơn đạo trở lại. Nhưng mà mới đi được mấy bước, liền thấy sơn đạo phía trước bảy tên hổ vệ như lâm đại địch đứng đó. Vương Khải Niên cùng một đám quan viên Giám Sát viện nấp trong bụi cỏ, cũng chuẩn bị xuất hiện rồi.

Thấy đề ti đại nhân bình yên trở lại, mọi người thở dài một hơi, quan viên ẩn trong bụi cỏ cũng đứng cả lên, chỉ là trên mặt mọi người lộ ra những vụn cỏ màu xanh đậm, nhìn qua vô cùng hoạt kê.

-Đại nhân, xong rồi sao?

Vương Khải Niên nhíu mày đi theo sau Phạm Nhàn.

-Vị Hải Đường này theo tình báo trong viện thì là cao thủ cửu phẩm thượng vị, hơn nữa người Bắc Tề nói nàng là người có thiên mạch, thấy thế nào cũng rất phổ thông…nhưng sao nàng lại không hạ thủ với đại nhân?

-Hạ thủ? ~ Phạm Nhàn nghe ý tứ của Vương Khải Niên có chút xấu xa, mắng:

-Nếu nàng hạ thủ với ta, ta còn có thể bình yên tiêu sái trở về sao.

Hắn bỗng nhiên dừng chân, vẻ mặt hồ nghi nhìn Vương Khải Niên nói rằng:

-Ngươi trước đây am hiểu nhất là truy tung theo dõi, nghĩ tới nhĩ lực cũng không tồi.

-Đúng vậy, đại nhân.

Vương Khải Niên không biết hắn có ý gì.

-Vậy ngươi có nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi của ta cùng nàng không?

Phạm Nhàn mỉm cười, cảm giác uy hiếp vô cùng.

Vương Khải Niên không dám giấu diếm:

-Nghe được một chút.

-Nghe được cái gì.

Vương Khải Niên vẻ mặt sầu khổ nói rằng:

-Nghe được những vần thơ tuyệt hảo của đại nhân, còn nghe được các loại dược gì đó.

Phạm Nhàn cảnh cáo hắn:

-Tuyệt đối không được để lộ ra.

Nếu như chuyện nhất đại thiên kiêu Hải Đường bị mình dùng xuân dược ám toán bị truyền ra ngoài, mình khẳng định sẽ đắc tội với bách tính Bắc Tề mất. Mà vị cô nương Hải Đường này chỉ sợ xấu hổ tới mức dùng lẵng hoa che mặt mới dám đi trên đường phố thôi.

Vương Khải Niên cảm thấy kính nể:

-Vâng! Đại nhân quả thật không phải là phàm nhân, chỉ nhàn nhạt nói mấy câu, đã đuổi được một vị cao thủ kinh khủng đi mất.

Phạm Nhàn không để ý tới trò nịnh hót của hắn, chỉ lâm vào trong trầm tư. Việc ngày hôm nay nhìn như đơn giản, nhưng kỳ thực cũng làm hắn động tới rất nhiều nơron thần kinh. Đầu tiên dùng tự xưng là bản quan, cầm chắc thân phận quan viên, làm cho Hải Đường ý thưc được, đây không chỉ là việc chém giết trên giang hồ, để tránh cho cô nương này bởi vì trúng xuân dược mà thẹn quá hóa giận, vô tình quên đi chủ ý ban đầu rất nhiều.

Mà bài Như Mộng Lệnh của Lý Thanh Chiếu, chính là Phạm Nhàn vô sỉ lúc ở kinh đô đã chuẩn bị tốt từ trước rồi. Từ lúc Ngôn Nhược Hải nói cho hắn biết, phương bắc có một kỳ nữ tên Hải Đường, Phạm Nhàn đã bắt đầu chuẩn bị những thủ đoạn cực kỳ khó chịu này rồi. Hắn thậm chí còn chuẩn bị bài “Lại Khởi” của Hàn Dũ: “Đêm qua mưa canh ba, rừng sáng một đêm lạnh, hoa hải đường trong phủ? Nghiêng nằm ngắm nhìn mưa.”

Nhưng bài thơ của Lý Thanh Chiếu có vẻ nghe thân mật hơn một chút, cho nên hôm nay mới dũng cảm dùng tới. Phạm Nhàn mỉm cười, mình tận lức nói Hải Đường nhu nhược, cho nên có cảm giác, nghĩ tới nữ hài tử trúng phải xuân dược kia cũng thật cao hứng đi. Nữ đồ đệ này từ nhỏ đã được nhất đại tông sư dạy dỗ, được bách tính ngu si cung phụng là người có thiên mạch. Lúc xuất sư, tạm coi là vô địch thủ, thực sự là một vị nữ nhân hào kiệt. Thế nhưng càng là nữ nhân loại này, kỳ thực càng mong muốn mình nhu nhược trong mắt người khác --- một nữ nhân, cho dù nàng là một nữ vương đi, kỳ thực cũng chỉ là một nữ nhân.

Phạm Nhàn không phải là người có thể nhìn thấu tâm tư của người trong thiên hạ, nhưng lại là nam nhân có thể thấu hiểu tâm tư nữ nhân nhất. Bởi vì trong thế giới nam tôn nữ ti này, căn bản không có người nam nhân nào nguyện ý dùng thái độ bình đẳng, tinh thần tinh tế tỉ mỉ để đi phân tích xem một nữ nhân nghĩ cái gì.

Phạm Nhàn nguyện ý, bởi vì hắn yêu tất cả nữ nhân, cho nên mới có thể tìm được cách làm cho đối phương cảm thấy thoải mái vô cùng.

Hắn từ trong lòng lấy ra viên thuốc giải dược giống như đúc viên thuốc đã được Hải Đường, nuốt một cái vào trong bụng. Vương Khải Niên hiếu kỳ hỏi:

-Dược gì vậy?

Phạm Nhàn ném một viên cho hắn nói:

-Lục chuyển trần bì hoàn, trừ nóng giải nhiệt, phòng sẵn để uống.

Phạm Nhàn khối xuân dược làm gì có thuốc giải dược, chỉ cần dùng nước lạnh ngâm qua, qua một ngày đêm thì tốt rồi. Hải Đường trúng xuân dược là thật, nhưng sở dĩ nửa ngày vẫn không bức ra ngoài được, then chốt là bởi vì nước trong hồ có cỏ lau quậy phá, hàng cỏ lau này hàng năm xuân thì, hình thành một loại lá hình tròn, loại này rơi vào trong nước, cùng với xuân dược của Phạm Nhàn chế có tương hỗ nhau, càng làm cho thân thể nữ nhân ngứa ngáy, cho rằng độc trong mình không thể giải trừ.

Cũng bởi vì như vậy, Hải Đường mới tiếp nhận giải dược của Phạm Nhàn đổi lấy hiệp nghị bình an.

Phạm Nhàn nghĩ tới chuyện đó, đầu lắc cảm thán, mình thực sự là một người có vận khí vô cùng tốt đi, chỉ là không biết vận khí này tốt tới bao giờ.



Cùng ngày hôm đó sứ đoàn tới ở trong sơn cốc ven hồ, Tiếu Ân bị chặt đứt chân đã có chút vô thần bi canh giữ trong xe ngựa, biết người nghênh tiếp chính mình chắc chắn là một nhân vật trong hoàng thất bắc tề. Người của Chiến gia, luôn luôn cuồng nhiệt cực kỳ. Để tìm được hạ lạc của thần miếu, nhất định sẽ không để cho mình sống được khá giả. Mà Khổ Hà để phòng ngừa chuyện này, hắn sẽ sử dụng lực lượng giết mình đi? Về phần Hổ nhi…vị lão nhân này bỗng nhiên có chút chán ghét, nghĩ thầm nếu lúc trước chết trong tay Phạm Nhàn, có thể đã là một kết cục không tồi.

Sứ thần lướt qua biên cảnh còn chưa có trở về, phỏng chừng hiện giờ đang ở Bắc Tề cùng quan viên nước ngày uống rượu rồi. Những thi thể bên cạnh sông vụ độ đã được Khánh quốc thu dọn thỏa đáng. Những binh sĩ bắc tề xâm nhập biên cảnh này, là chứng cứ phạm tội lớn nhất của việc mưu toan cướp tù.

Hiện nay thế lớn trong thiên hạ, Khánh quốc chủ công, chư quốc chủ thủ. Cũng không phải là nhóm sứ đoàn Phạm Nhàn mượn cơ hội sinh sự. Không biết lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, quan viên tiếp đãi bên kia Bắc Tề rốt cuộc cũng bình phục được lửa giận của sứ thần Khánh quốc.

Hiệp nghị bí mật cùng hiệp nghị bên ngoài rốt cuộc cũng tiến hành tới bước này.

Xe ngựa sứ đoàn đi thành một hàng dài, chậm rãi đi bên hồ Bắc Hải, chuyển tới sơn cốc. Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, nhìn mặt nước vô ngần của đại hồ, nhìn từng làn sương trắng bốc lên từ mặt nước, vẻ mặt không chút biểu cảm, tâm tình có chút phức tạp.

Xe ngựa đè nặng trên cây cỏ, lưu lại những dấu vết thật dày, đám bùn đất còn mới cho nên xe ngựa bốn bánh đi rất khó khăn, mới không bị lún trong bãi cỏ thấp này.

Trước khi vào trấn, Phạm Nhàn cuối cùng quyết định lên xe của Ti Lý Lý. Hai người lẳng lặng ở một chỗ, một lát sau, Phạm Nhàn mới nhẹ giọng nói rằng:

-Lúc vào Bắc Tề, ta không có tiện tới thăm cô nương.

Ti Lý Lý mặt cũng hơi buồn, sắc mặt bình tĩnh hơn nhiều, ôn nhu nói rằng:

-Một quãng đường này, khổ cực đại nhân rồi.

Phạm Nhàn nhìn dung nhan mềm mại đáng yêu của nữ nhân này, đường cong thân thể gợi cảm, hơi nghiêng đầu, dường như chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói được mà rời khỏi xe ngựa.



Bãi cỏ ngoài trấn sông vụ độ, còn lưu lại vết tích của máu tanh ngày hôm trước, sâu trong đám bụi cỏ trên mặt đất, còn một vài mảnh binh khí rơi vãi lại.

Phạm Nhàn nằm trên cửa sổ xe ngựa, nhìn vết tích trên bãi cỏ, nghĩ tới lực sát thương kinh khủng của hắc kỵ hôm qua, âm thầm kinh hãi. Thi thể những người Bắc Tề này đều được đưa về nước rồi, về phần sau này bồi thường cái gì, trả giá như thế nào, đều không phải chuyện Phạm Nhàn cần lo lắng.

Đoàn xe chậm rãi đi vào thôn trấn, vẫn không dừng lại. Bách tích trong trấn sắc mặt chết lặng nhìn qua, chậm rãi đè nặng lên con đường đá, đi về hướng đông bắc tiếp tục tiến tới phía trước. Màn xe vẫn như cũ không được đóng lại, đây là thói quen của Phạm Nhàn, hắn thích ngồi không trên xe ngựa, nhìn cảnh sắc cùng con người bên đường, mà không muốn bị một miếng vải che đi tầm mắt của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.