Phí Giới nghiêm mặt lạnh lùng nói rằng:
- Ta tự nhiên không có tư cách nghi vấn công pháp của Ngũ Trúc đại nhân truyền cho Phạm Nhàn, chỉ là ta khó hiểu, vì sao ngươi không tự mình dạy cho hắn? Phải biết rằng hắn dù sao cũng chỉ có năm tuổi, cho dù hắn thực sự có thiên tư thông minh, nhưng chuyện hung hiểm như vậy, ngươi thân là người hầu của mẫu thân hắn, hẳn phải ở bên cạnh trông chừng mới đúng chứ.
Lời này của lão nói có lý, nếu môn khẩu quyết vô danh chân khí này ở bên cạnh tã lót của Phạm Nhàn, thì hắn tự nhiên phải có nghĩa vụ bảo đảm Phạm Nhàn luyện sẽ không gặp phải vấn đề gì.
Phạm Nhàn hơi hơi nhìn thoáng qua Ngũ Trúc, nhưng liếc mắt nhìn qua vẫn chỉ thấy miếng vải đen che phủ hai mắt hắn.
Ngũ Trúc chậm rãi mở miệng nói rằng:
- Cái này không phải là ta lưu lại cho thiếu gia, mà là tiểu thư lưu lại cho thiếu gia.
- Máy móc! Tu vi của ngươi cao như vậy, tùy tiện chỉ điểm một hai câu, Phạm Nhàn cũng không gặp phải hung hiểm tới mức như vậy.
Phí Giới vốn không muốn đắc tội với người mù này, nhưng lúc này cũng cảm thấy bực mình.
Ngũ Trúc dừng một chút bỗng nhiên nói:
- Ta không có luyện qua chân khí gì cả.
Nói xong câu đó, hắn xoay người rời đi, lưu lại trong phòng hai sư đồ đang ngây người chết lặng.
….
- Hắn vừa nói cái gì?
- Hắn nói hắn không có luyện qua…chân khí gì cả, hơn nữa hai chữ này còn nói rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/110354/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.