Khoảnh khắc khó tin nhất trong cuộc đời Hoắc Liên Ngao là khi Khang Kiều dựa đầu vào vai anh.
Đó là giây phút gần gũi nhất sau tám năm xa cách.
Thi thoảng anh lại mơ thấy cô, trong những giấc mơ thoáng chốc ấy, cô như một khoảng sương mù. Lúc này đây, khoảng sương đó đã tan đi, khuôn mặt cô hiện rõ nét trong thế giới đen trắng ấy, gần ngay trước mắt.
Cô ngoan ngoãn dựa đầu vào vai anh.
Khang Kiều, Khang Kiều.
Cô nhắm nghiền mắt.
Thế giới cũng trở nên yên tĩnh khi tới giây phút này. Mái tóc cô mềm mại, hơi thở cô nhịp nhàng, anh có thể chạm vào những cảm xúc thả lỏng của cô.
Khang Kiều, Khang Kiều.
Tiếng ho đó giống như chiếc mũi khoằm của vị giáo sư người da trắng mà anh ghét nhất, khiến người ta buồn nôn.
Cô mở mắt ra.
Hoắc Liên Ngao lập tức chạm vào đóa hoa nhỏ màu trắng gài trên tóc cô, cô rời khỏi vai anh.
Anh nhìn cô thật kỹ, đã bao nhiêu năm rồi anh không dám tưởng tượng dáng vẻ cô.
Phải, là không dám tưởng tượng. Càng hiểu về cuộc sống này, anh càng không dám tưởng tượng.
Trong tám năm từ 21 tuổi tới khi 29 tuổi, tóc cô có cắt ngắn đi không, cô có đổi màu son không, bây giờ lại thích son vị café ư?
Gầy lên hay béo đi?
Bộ quần áo cô mới mua có đẹp không?
Tất cả những điều ấy đều xảy ra trước mặt một người đàn ông khác.
Thế nên, anh không được nghĩ tới.
Nhưng, khi khoảnh khắc này tới, những gì khiến anh căm ghét đều sẽ trở thành những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488329/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.