Lúc bị Hoắc Liên Ngao bế vào phòng, Khang Kiều biết, từ lúc anh mở cửa, tới lúc họ vào trong rồi cánh cửa đóng lại, cô vẫn biết. Cô còn biết bây giờ Hoắc Liên Ngao không dính một giọt rượu nào, trên người anh chỉ có mùi xà bông thoang thoảng. Mùi hương đó rất dễ chịu, tới mức đầu óc cô quay cuồng.
Trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn vách tường. Người cô được đặt bằng phẳng lên giường. Người anh cũng áp sát tới ngay sau đó. Khi môi anh chạm vào môi mình, cô ngẩn người. Sau giây phút đó, cô quay sang bên né tránh sự đụng chạm của anh. Anh men theo góc độ của cô, tiếp tục cướp đoạt đôi môi cô, sau đó đè lên cánh môi. Cơ thể như bị yểm bùa, cô cũng theo anh, cánh tay tìm kiếm, cuối cùng chạm được vào anh, ngón tay găm sâu vào trong mái tóc anh. Mí mắt mãi không chịu khép lại cùng từ từ cụp xuống. Tay anh vòng qua sau eo cô, lòng bàn tay áp sát rồi hơi dùng lực khiến cả cơ thể cô như được vớt từ dưới nước lên, hướng về phía anh.
Mí mắt cũng như bị trù ếm, cứ chầm chậm, từ từ khép lại. Ánh sáng vốn đã yếu ớt càng lúc càng mỏng manh. Bức tranh kia đứng dưới ngọn đèn, người trong tranh rất đẹp, đẹp tới mức khiến người ta rất dễ sững sờ. Đôi mắt anh cũng giống như người trong tranh, nhìn mãi, nhìn mãi rất dễ khiến người ta như chìm trong hòn đảo mộng, trái tim cũng say sưa cùng ánh mắt ai kia.
Dần dần, Khang Kiều rất thích nhìn trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488317/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.