Bốn người trong công viên hình thành nên tỷ lệ 1:3. Người đơn độc một mình vẫn đang vuốt vuốt viền ren chiếc mũ. Sửa sang xong, chiếc mũ lại được đội lên đầu cô ta, đỏ rực như một đóa hoa mào gà.
Đội mũ xong, Đường Vũ Huyên nhún vai, nhướng mày với Hoắc Liên Ngao: “Liên Ngao, thì ra anh còn có một tình trường phức tạp dường này, nghe còn đặc sắc hơn cả kịch bản phim nữa”.
“Thế ư?” Hoắc Liên Ngao hờ hững đáp lời.
“Cũng may có một cái kết không tệ.” Nhún vai, Đường Vũ Huyên nhìn lên sắc trời: “Em và bạn đã hẹn sẽ đi uống trà chiều. Anh có muốn đi cùng không, dẫn theo bà xã của anh cũng được”.
“Thôi khỏi.” Hoắc Liên Ngao lắc đầu.
Đường Vũ Huyên giơ tay chào tạm biệt, nện đôi giày cao gót 10 phân ra cửa công viên. Khi cô ta sắp vượt qua họ, Hoắc Liên Ngao bỗng gọi giật cô ta lại.
Dừng bước, nghiên mặt, Đường Vũ Huyên cười một cách gợi cảm, quyến rũ: “Đổi ý sao?”.
“Không.” Hoắc Liên Ngao khoanh tay: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô. Xe của cô can tội đỗ sai quy định vài phút trước đã bị công ty cứu hộ giao thông cẩu đi rồi, tại lúc đến tôi tiện tay gọi cho quản lý ở đây một cuộc”.
Khang Kiều đánh mắt về phía Đường Vũ Huyên đỗ xe lúc trước, quả nhiên không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc Ferrari màu đỏ đâu nữa.
Câu nói của anh không khiến Đường Vũ Huyên quá tức giận, cô ta vẫn giữ nụ cười thanh lịch.
“Túi xách và điện thoại cô để cả trong đó phải không?” Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488316/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.