Cách một cầu thang, phòng anh ở phía bên kia, phòng cô ở hướng đối diện. Cô dựa vào lòng anh, anh ôm lấy eo cô.
Không ai nói gì, cũng không ai muốn nói gì.
Bàn tay đặt trên eo cô từ từ di chuyển lên mặt. Anh cẩn thận chạm lên khóe mắt cô, giọng nói như thở dài: “Vậy mà đã khóc rồi”.
Anh không hiểu, anh không biết đâu. Năm xưa sinh mệnh bé nhỏ đó còn mang một ý nghĩa khác. Đêm ấy cô đã mơ thấy Tiểu Phàn, từ xa tới gần, cô giơ tay ra và thần kỳ là cô chạm được vào.
Trước kia cô cũng mơ thấy Tiểu Phàn nhưng chưa một lần chạm vào.
Hôm sau, bác sỹ nói với cô, cô đã mang thai.
Sinh mệnh bé nhỏ mang theo một thứ tình cảm sâu sắc như thế, bảo sao cô không đau lòng chứ? Người thân bên cạnh cô đều lần lượt bỏ cô mà đi, bảo sao cô không trân trọng, không sợ hãi đây?
Rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, lỡ như chớp mắt một cái nó lại biến mất.
“Trẻ con có cách thức giao lưu riêng của chúng. Để anh giải quyết cho, được không?” Anh hỏi cô.
Cô im lặng.
“Việc em đưa nó tới thế giới này đã tuyệt vời lắm rồi.” Như nghe được tiếng lòng cô, anh nói.
24 tiếng đồng hồ sau lời hứa của Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều mở cửa phòng, nhìn thấy Hoắc Thành Quân đứng trước cửa. Nó ôm trong lòng một cuốn sổ nhỏ xíu, ngẩng mặt lên, mím môi, đôi mắt đỏ hồng nhìn cô, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi.
Cô ngồi sụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488312/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.