Mưa vẫn rơi, trời đã tối đặc một màu, Go Ara đang đứng chắn trước mặt Hoắc Liên Ngao đã thay xong đồ lặn.
Hoắc Liên Ngao đã hỏi Go Ara một câu như vậy: “Go Ara, cô bảo nếu tôi đích thân tìm được Tiểu Phàn của cô ấy rồi trả lại cho cô ấy, tới lúc đó, cô ấy liệu có bớt oán tôi một chút không?”.
Sau khi nghe rõ câu hỏi của Hoắc Liên Ngao, Go Ara cảm thấy hơi nực cười. Chính ngữ khí của Hoắc Liên Ngao đã khiến cô ta muốn cười, chẳng khác gì một người chết chìm cuối cùng đã với được vạt cỏ cứu mạng.
Đó là cậu chủ Liên Ngao cao ngạo quyền quý cơ mà, cũng đã rơi vào thảm cảnh phải cúi đầu rồi.
Bây giờ chỉ còn lại hai thợ lặn tình nguyện ở lại. Mưa không hề có dấu hiệu giảm đi, muốn tìm được Hoắc Tiểu Phàn trong tình hình này vốn là điều không thể.
Huống hồ, Hoắc Liên Ngao còn đang bị thương ở vai. Bây giờ đến cả giơ tay cũng quá sức đối với anh. Hơn nữa, đây là hồ lớn thứ ba trong thành phố, không cẩn thận mất mạng như chơi.
Go Ara không muốn để Hoắc Liên Ngao mạo hiểm.
“Không, không đâu.” Go Ara đè nặng giọng: “Hoắc Liên Ngao, nếu em là Khang Kiều, dù anh có giao Tiểu Phàn tận tay cho em, em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu. Vì bố anh tên Hoắc Chính Khải, hơn nữa…”.
Go Ara nghiến răng: “Hơn nữa, người luôn được anh giúp đỡ không phải Khang Kiều, cô ấy là Văn Tú Thanh”.
Sắc mặt người phía trước xám xịt như chết, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488290/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.