Nếu không vì một ngày mưa sau này thì sân thượng ấy và buổi hoàng hôn với nắng chiều rải khắp bầu trời cũng sẽ nhanh chóng vì vùi lấp như một khúc xen ngang nhỏ bé năm mười tám tuổi của Khang Kiều.
Nhưng vì ngày mưa ấy tới, khúc xen ngang này lại được phóng to ra vô hạn, trở nên không thể rõ nét hơn: Thủy thủ mặt trăng tên Văn Tú Thanh, bố của cô ấy là một tội phạm giết người.
Từ xa, Khang Kiều đã nhìn thấy Chu Tùng An đợi ở cổng trường. Co bước chậm chạp, bước chân hơi do dự, sau đó nhanh dần.
Khang Kiều đi về phía Chu Tùng An, anh ấy vẫn đón lấy ba lô của cô như mọi lần. Anh ấy nói: “Anh đưa em về”.
Lúc này đây, hai người ngồi trong xe đã không còn là Chu Tùng An và Khang Kiều của trước kia nữa. Không, có lẽ nói một cách chính xác hơn thì anh ấy vẫn vậy, chỉ có Khang Kiều là thay đổi, ít nhất thì cô cũng không tìm lại được tâm trạng để hét vào mặt Chu Tùng An.
Thi thoảng, Khang Kiều lại nảy sinh một sự bài xích với Chu Tùng An: Vì sao chú Mark mà Hoắc Tiểu Phàn nhắc đến lại là bác cả của anh ấy? Nhưng loại bài xích này cũng tan như mây khói cùng với nụ cười thoải mái của anh ấy. Sau đó cô tự nhủ với lòng mình: Cứ như vậy, trên đời chỉ có một người có thể dứt khoát làm ra mười hai vị kem cho cô thoải mái lựa chọn mà thôi.
Dựa đầu vào cửa kính, cô uể oải nhìn ra thế giới bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488250/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.