Khi chiếc di động Hoắc Liên Ngao bảo Hoắc Tiểu Phàn mang tới đổ chuông, Khang Kiều không nhận máy, mà lập tức cầm nó lên, đi ra trước cửa sổ, định ném mạnh nó ra ngoài, cô đang tưởng tượng ra dáng vẻ của nó khi rơi xuống đất rồi vỡ tan nát.
Nhưng việc đó cũng chỉ xảy ra trong trí tưởng tượng của cô. Cô thậm chí còn bắt máy ngay, không dám trễ nải: “A lô!”.
May mắn là cậu chủ Liên Ngao không gặp phải những chuyện kỳ quái như thư tiếng Trung.
“Cầm được di động rồi phải không?” Lại là ngữ khí đáng đấm.
Phí lời, nếu không thì anh đang nói chuyện với ai chứ.
“Ừm.” Cô đáp.
“Giữ cẩn thận, trong di động có lưu số của tôi, cô đi tới đâu cũng phải mang nó theo. Tôi không muốn khi gọi đến không ai nghe. Luôn phải mang di động sạc đầy pin bên người. Tôi ghét phải nghe giọng của tổng đài viên. Còn nữa, một điểm rất quan trọng mà cô cần ghi nhớ, đừng tùy tiện gọi điện cho tôi. Mấy điểm trên đây cô đã nghe rõ chưa?”
Khang Kiều không nói gì, cô không có sức để nói. Mấy điểm Hoắc Liên Ngao dặn dò khiến tâm trạng của cô cực kỳ tồi tệ.
“Cô lại tái phát bệnh cũ, luôn bắt tôi nói hai lần sao?” Qua điện thoại, cậu chủ Liên Ngao thể hiện khí chất tôn quý của mình, còn cả tính ngang tàng bẩm sinh.
“Nghe rõ rồi.” Đáp lại, Khang Kiều muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.
Đối phương cũng có vẻ không muốn tiếp chuyện cô.
“Cúp đây.”
“Được.” Giọng cô rất ngoan.
Đối phương bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488246/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.