Phòng bệnh được trang trí rất tao nhã, chân phải của cô đang được bó bột, từ chiếc đồng hồ điện tử có thể phán đoán, Khang Kiều đã ngủ bốn mươi mấy tiếng rồi.
Khang Kiều dựa lưng vào giường, Hoắc Liên Ngao khoanh tay đứng trước giường, điệu bộ không muốn ở đây thêm một phút nào nữa. Anh nói thẳng vào chủ đề chính:
“Không có chuyện hoạn nạn gặp chân tình. Tôi vẫn là tôi, còn cô vẫn đứa con gái của người đàn bà mà tôi căm ghét.” Ngừng một lát, anh nhấn mạnh thêm: “Nhưng chuyện gì ra chuyện ấy, tôi thừa nhận lần này việc làm của tôi hơi quá đáng. Nhưng cô phải hiểu cho tôi, hành động của mẹ cô tối hôm đó quả thực đã khiến tôi bùng nổ, tôi cũng sẽ không xin lỗi vì vết thương ở chân cô”.
Khang Kiều yên lặng chờ đợi.
Hoắc Liên Ngao đánh mắt nhìn chỗ bó bột trên chân trái cô, rồi nhanh chóng quay lại nhìn cô, hờ hững nói: “Nhưng có những chuyện tôi nghĩ tôi có thể đính chính. Ví dụ như tôi có thể gọi điện cho Kevin, bảo cậu ta quên chuyện bức ảnh đi”.
Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao ngừng lại, dường như đang chờ đợi phản ứng của cô, nhưng Khang Kiều chỉ tiếp tục mím môi.
Anh hơi nhíu mày, thái độ như muốn cho cô thấy cô rất không biết điều: “Đừng lo lắng rằng những bức ảnh đó sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng Kevin rồi ảnh hưởng tới tương lai của hai người. Tôi sẽ đắp nặn cô thành hình tượng một thủy thủ mặt trăng trong nghịch cảnh vẫn cắn răng lạc quan đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488233/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.