Đầu óc nặng chình chịch, Khang Kiều nghĩ có lẽ bây giờ mình đang ngủ gật. Trong cơn ngủ gật, cô cảm giác có ai đó đá mình. Động tác thô lỗ ấy không cần đoán cô cũng biết là ai, chỉ là cô lười đáp lại mà thôi. Đi tới đây cô đã mệt lắm rồi, hơn nữa cô còn ngã mấy lần, có một lần còn cực đau nữa.
Quả nhiên, tiếng gọi “Khang Kiều” bực bội sau đó đã chứng thực cho suy đoán của cô. Người này rốt cuộc có thôi đi không. Khang Kiều tiếp tục giả vờ chết, cô quả thực không muốn để tâm tới người này nữa, hại não.
Khi bàn tay đó dán lên người cô, đầu óc Khang Kiều càng mơ màng hơn. Cô cảm thấy vị trí của nó hình như không đúng lắm.
Thật thô lỗ, sau khi bị bàn tay đó túm một cái, cô cảm nhận có chút đau nhói, có điều cảm giác đau này rất khó hiểu, không giống những lần đau khác.
Cơn đau kỳ lạ này rốt cuộc tới từ bộ phận nào của cơ thể nhỉ? Khang Kiều cố gắng kiếm tìm trong đầu óc.
Một giây sau!
Toàn bộ ý thức đã quay trở lại, cô mở mắt ra. Dưới tia tín hiệu màu xanh dương, Khang Kiều nhận ra vị trí mà Hoắc Liên Ngao đang để tay.
“Khốn nạn!” Cất giọng khản đặc, cô dịch chuyển tay định hất bàn tay đang đặt trên ngực mình ra.
Âm thanh của cô cũng khiến nó nhanh chóng rời đi. Khang Kiều nghe rất rõ câu chửi thề trầm thấp từ phía Hoắc Liên Ngao: “Thật xúi quẩy!”.
Bàn tay cô chuyển sang tát vào mặt anh. Khang Kiều những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488232/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.