Đứng dưới tán ô, những lời quản gia Diêu dạy cô lại biến mất sạch theo từng bước chân Hoắc Liên Ngao tiến lại gần.
Buổi sáng tháng năm còn trôi nổi tia nắng ban mai. Nhờ lớp nước bể bơi, ánhsáng càng thêm sáng rực, những quầng sáng đó như chạy cả vào đáy mắtHoắc Liên Ngao.
Sáng hôm nay, Khang Kiều phát hiệncon ngươi của Hoắc Liên Ngao không mang màu đen tuyền điển hình củangười châu Á mà mang một kiểu đen khác, rất trong, rất sáng, còn ánh lên sắc xanh nhàn nhạt, phải ở một điều kiện nhất định và nhìn thật kỹ mớinhận ra.
Giống như lần đầu gặp mặt, qua giá sách, nó thuần khiết như đá mắt mèo.
Về sau, Khang Kiều mới biết họ ngoại của Hoắc Liên Ngao tới từ Bolivia.Người Bolivia có đôi mắt mang màu đẹp nhất thế giới, lời khen ngợi thành thủy tinh cũng một phần nhờ màu mắt của người dân ở đây.
Xung quanh cực kỳ yên ắng, Khang Kiều như rơi vào ma trận.
Câu hỏi: “Sao cô lại ở đây” đã giải thoát cô. Khuôn mặt Hoắc Liên Ngao gầntrong gang tấc, khuôn mặt đó viết đầy những bất mãn khi bị quấy rầy.
Theo lời dạy của quản gia Diêu, cô phải đưa nước cam để trên bàn cho HoắcLiên Ngao. Nhưng trong một khoảnh khắc cô ngẩn người, anh đã vượt quacô, ngồi lên ghế, tiện tay cầm cốc nước bên cạnh lên.
Cơ hội cống hiến cứ thế vuột mất.
Chiếc cốc trống không được để lại lên bàn. Hoắc Liên Ngao quay mặt về phíaKhang Kiều, ngẩng đầu lên: “Vì sao lần nào nói chuyện với cô tôi cũngphải nói tới lần thứ hai?”.
Lòng bàn tay Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488226/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.