Mùa hè năm 1999, thiếu gia Liên Ngao mà mọi người trong nhà họHoắc mong ngóng đã lâu vẫn chưa trở về. Khi tin tức này được xác thực,mấy ngày đó, Nghê Hải Đường ngoan như một con mèo, không ra ngoài muasắm cũng không đi đánh bài, chỉ yên lặng ở trong khu vực được phân cho.
Bây giờ Khang Kiều cũng rất hiếm nghe thấy Nghê Hải Đường nói câu “Rồi sẽcó một ngày mẹ sẽ vào sống trong căn nhà duy nhất có nóc màu vàng đó”nữa.
Căn nhà đó thuộc về Hoắc Liên Ngao và mẹ ruộtcủa anh. “Đó là nơi không ai được hoang tưởng bước vào”. Đây là lời quản gia nói với họ bằng ngữ khí của một thị vệ luôn trung thành với quốcvương.
Đầu mùa thu năm 1999, cuối cùng Khang Kiềucũng được cắp sách đến trường như nguyện vọng, trở thành học sinh lớpnăm của ngôi trường có sức ảnh hưởng nhất Bandar Seri Begawan. Vì trìnhđộ, phương pháp cũng như vô vàn các yếu tố khác tác động, Khang Kiềubuộc phải trở thành một học sinh vượt tuổi, cô lớn hơn các bạn cùng lớphai tuổi.
Năm ấy, theo lời dặn dò của Nghê Hải Đường, Khang Kiều bình yên khôn lớn, luôn mỉm cười trước mặt mọi người, khôngnói nhiều, coi những câu như “Được ạ”, “Con hiểu ạ”, “Con cảm ơn” trởthành câu cửa miệng. Cách sống ấy dường như đạt được hiệu quả không tồi. Dần dần, thái độ của đám người làm nhà họ Hoắc cũng tích cực hơn mộtchút.
Dưới sự nỗ lực của mình, không, có lẽ là dướinhững âm mưu toan tính không ngừng của mình, quan hệ giữa Nghê Hải Đường và Hoắc Chính Khải cũng có chút chuyển biến.
Ví
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488211/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.