Căn nhà được dành cho Khang Kiều và Nghê Hải Đường rất đẹp. Nhà chia làm ba tầng, tường sơn màu trắng hồng, nóc nhà hình tròn màu xanhdương, cửa chớp màu vàng be, bên trong không thiếu thứ gì. Ở trong cănnhà đó, Khang Kiều nhìn thấy những thứ mà anh Tiểu Phàn hay say mê kể:Ti vi, tủ lạnh, máy sấy tóc và một số thứ đồ mới mẻ mà cô không gọi được thành tên.
Căn nhà xinh đẹp được ngăn cách với bênngoài bằng hàng rào trắng và cây cối, tạo thành một khu vực độc lập.Đứng trên ban công, Nghê Hải Đường chỉ tay về căn nhà bị cây cối vây kín chỉ còn hở đúng cái chóp nhọn màu vàng phát sáng, như nói cho cô nghelại như đang tự lẩm bẩm: “Mẹ muốn sống trong đó hơn”.
Về sau, Khang Kiều mới biết đó là biệt thự của nhà họ Hoắc, chỉ khi nàovào trong đó sống mới được mọi người công nhận địa vị của mình.
Ngày nào cũng có những người đặc biệt tới mang đồ ăn và đồ dùng cho họ.Những câu cô nghe nhiều nhất hằng ngày chính là lời cảnh cáo của NghêHải Đường: “Khang Kiều, ở yên trong này, không được phép đi đâu hết”.
Sau rất nhiều ngày vô công rồi nghề, vào một buổi trưa, Khang Kiều len lútchuồn ra ngoài, tay cô vừa chạm lên cánh cửa hàng rào, thì bị một giọngquát làm giật mình.
Dọa cô chính là người làm phụtrách mang cơm cho cô hằng ngày. Rõ ràng cũng tóc đen, da vàng giống như cô vậy mà cứ nhất quyết dùng thứ tiếng Mã Lai để nói chuyện. Dường nhưcảm thấy mình đang “đàn gảy tai trâu”, chị ta dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488210/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.