Yến Tiêu không biết bản thân ngủ bao lâu, Âm Khư không ngày không đêm, mà nàng một giấc này thế nhưng vô mộng, chỉ là cảm thấy tựa hồ thập phần dài lâu.
Công Nghi Trưng nhận thấy hô hấp nàng biến hóa, vừa quay đầu liền đối tròng mắt đen bóng của nàng.
"Ta hôn mê bao lâu?" Yến Tiêu hỏi, "Thiên Nhãn còn bao lâu nữa sẽ mở?"
Công Nghi Trưng bấm tay tính toán: "Thiên Nhãn mười ngày một mở, khoảng cách tiếp theo hẳn là còn có hai canh giờ."
Yến Tiêu ho nhẹ hai tiếng: "Ta ngủ lâu như vậy..."
"Mạnh mẽ phá trận bị thương nguyên thần, thời gian hôn mê mới kéo dài hơn một chút." Công Nghi Trưng tiến đến đỡ nàng ngồi dậy.
Yến Tiêu phát hiện vết máu trên vai đã không còn, chỉ là còn lại y phục xé rách, lộ ra miệng vết thương đang kết vảy, chắc là Công Nghi Trưng dùng Hoán y chú thanh trừ vết máu.
"Ngươi thương mới tật cũ không ít, chỉ sợ muốn hồi phục như cũ lại cần kéo dài chút thời gian." Công Nghi Trưng sắc mặt ngưng trọng nói.
"Không sao, chỉ là cần đạo trưởng nhọc lòng chiếu cố hơn." Yến Tiêu hài hước nói, "Lát nữa trong Thiên Nhãn nếu là gặp phải cái nguy hiểm gì, ngươi nhưng đến chắn ở trước người ta."
Yến Tiêu nói như xem vui đùa, Công Nghi Trưng lại trịnh trọng gật đầu: "Được"
Yến Tiêu đuôi mày hơi nhướng, nhận thấy Công Nghi Trưng thần sắc có dị, không nhịn được tiến lên tiếp cận, suýt nữa đụng phải chóp mũi của hắn.
Hô hấp ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-khit-phong-nguyet/3437684/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.