Sáng hôm sau, Thiên Hạo lại tới đưa cơm.
Thương tích đã khôi phục rất tốt, chỉ cần làm thủ tục là có thể xuất viện được rồi.
Trầm Di lúc này chỉ nhận lấy cặp ***g, cúi đầu, ăn.
Thiên Hạo vẫn ở đó nhìn, vẫn nhìn, ánh mắt một giây cũng không dời đi.
Cho đến khi Trầm Di ăn xong, Thiên Hạo nhận lấy cặp ***g, đi ra ngoài.
Thân ảnh mệt mỏi của đối phương không khỏi làm cho Trầm Di cảm thấy áy náy.
Thiên Hạo gầy đi, hơn nữa rõ ràng yếu ớt hơn rất nhiều. Bộ dáng giống như có thể té xỉu bất kỳ lúc nào.
Đến khi đối phương rửa xong cặp ***g, quay lại, Trầm Di thật sự nhịn không được mà hỏi.
“Chân của ngươi, làm sao vậy?” Nhìn gương mặt gầy gò của đối phương.
Hóa ra chỉ có bảy ngày, cũng có thể tra tấn người ta ra nông nỗi này.
Chính mình bị đau khổ làm mờ mắt, không ngừng tra tấn người bên cạnh.
“Không có, không có việc gì, không cẩn thận bị trật…” Thiên Hạo tránh né ánh mắt của Trầm Di.
Trầm Di cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của Thiên Hạo.
Cẩn thận nhìn khuôn mặt Thiên hạo, Trầm Di đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
“Tại sao ngươi lại tới nhà ta?” Thời điểm Thiên hạo tới, thật sự quá sức trùng hợp.
Cái loại vận mệnh này, Trầm Di tuyệt đối không tin tưởng.
“Ngươi liên tục gọi điện thoai cho Diệp tiên sinh, sau đó Diệp tiên sinh có gọi lại, ngươi lại không hề bắt máy, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khan-thuong-tha/2355393/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.