Từ ngày đó trở đi, Thiên Hạo không còn nhắc lại chuyện ước hẹn nửa năm nữa.
Trầm Di vì muốn chờ Sở Trung Thiên, lại đến công ty.
Chỉ có điều vốn làm ở vị trí dự toán tài liệu nay triệt để biến thành tạp vụ.
Mọi người không có việc gì thì đưa tài liệu cho hắn đi chuyển, ngược lại thì bàn pha trà, bàn công tác cuối cùng đều bị chuyển vào trong góc nhỏ.
Tiền lương bị giảm đi, nhưng cũng rất nhàn hạ.
Công việc này cũng rất hay nha, lúc không có việc có thể ngồi chơi mấy cái trò chơi linh tinh. Cười cười tự giễu, không khỏi nhìn về phía cửa.
Luôn hy vọng nam nhân mà mình yêu thương, sẽ có một ngày bước đến, hướng về phía hắn.
“Ngươi nhìn ngươi xem, thật là đủ thảm.”
Sau đó chính mình có lẽ sẽ ôm đối phương thật chặt.
Một ngày,
Hai ngày,
Ba ngày,
Một tháng,
Hai tháng,
Ba tháng.
Thời gian qua đi, hy vọng trong người giảm dần.
Mỗi một ngày mệt mỏi về đến nhà đều là trống trơn.
Không biết vì sao, Thiên Hạo luôn tăng ca đến tận khuya, so với mình còn về muộn hơn, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Chỉ là nhân viên thang máy bình thường, lại cố gắng đến vậy?
Cho đến 10h tối, Thiên Hạo mới trở lại, tiếp đó là bữa ăn khuya vô cùng phong phú.
Trầm Di hiện tại đã hình thành thói quen mỗi ngày đều có bữa ăn khuya.
Ai, hy vọng mình sẽ không biến thành một con heo siêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khan-thuong-tha/2355391/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.