- Tuân lệnh đại nhân!
Tên thân binh đội trưởng kia trả lời rồi quay đi chuẩn bị. Phòng Ngạn Tảo sai người pha cho mình một chén trà, vừa thưởng thức vừa ngồi chờ con mồi mắc câu. Đợi tới đợi lui đến nửa đêm về sáng, uống hết cả ba ấm trà mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả. Y không nén được giận liền tìm một tên thân binh thấp giọng chỉ bảo:
- Ngươi, hãy ra ngoài xem, có phải tên Trình Danh Chấn kia ngủ chết rồi không! Dù kết quả thế nào cũng lập tức trở về bẩm báo cho ta!
- Vâng!
Tên thân binh gật đầu, chạy ra ngoài. Còn chưa dứt tiếng bước chân thì ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ám hiệu:
- Quý khách đến, mời vào thư phòng thưởng thức trà! Phòng đại nhân đã đợi ngài lâu rồi ạ!
- Đến rồi à!
Đầu Phòng Ngạn Tảo căng thẳng, tim đập thình thịch. Hít mạnh mấy hơi, y khống chế cảm xúc, thầm mắng bản thân:
- Không phải là một tên hại dân hại nước sao? Còn có thể so với Địch Nhượng sao! Phòng Ngạn Tảo ơi Phòng Ngạn Tảo, ngươi có thể càng sống càng không có tiền đồ!
Trong lòng nghĩ như vậy, mắt y không được một lúc nhàn rỗi. Thấy bọn thị vệ mai phục không hợp lý, sợ có sơ hở sẽ bị phát hiện, y lại gắt gao, vội đi thăm dò một lần nữa, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy ánh đèn lồng ở phía xa. Trình Danh Chấn và Ngũ Thiên Tích mang theo cái hòm lớn đi vào.
- Cẩu tặc, còn vọng tưởng hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486565/quyen-4-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.