Phát hiện mình lại một lần nữa bị Trình Danh Chấn lừa, trong đầu Dương Thiện Hội dâng lên một nỗi bi phẫn không kiềm nổi. Đây không phải là thứ lão đã lọt vào trong tay đối phương, lần trước đã trúng kế, nguyên nhân có thể nói là do sơ xuất khinh địch. Còn lần nay, lão đã cẩn thận gấp mười hai lần, cẩn thận lại cẩn thận không ngờ vẫn khó lòng phòng bị.
Cách dùng binh của tên giặc cỏ họ Trình không thể lường được. Nếu đổi lại là Dương Thiện Hội lão tuyệt đối sẽ không dám đổi cả cánh tả quân của mình cho kẻ địch. Bởi loại sách lượng này chỉ cần bị khống chế sẽ thua ngay, để trung quân và hữu quân xuất hiện trước.
Cách dùng binh như vậy chỉ có danh tướng đã đạt đến độ bách chiến bách thắng mới có kiến thức và sự mưu trí như vậy. Còn Trình Danh Chấn là một tên tiểu tốt hại dân hại nước xuất hiện chưa lâu, chưa hề lâm trận lớn sao có thể sánh cùng với danh tướng bách chiến bách thắng được? Nếu nói là một tướng tài thiên bẩm thì không bằng nói hắn là một tên cờ bạc điên cuồng cho xong. Bởi vì người bình thường chỉ có dân cờ bạc mới có gan lớn như vậy. Cũng chỉ có dân cờ bạc mới có thể tìm thấy cơ hội chiến thắng trong thất bại như vậy.
Hắn đách cược, đánh cược quan quân không thể chịu nổi sức hấp dẫn của sự chiến thắng. Dương Thiện Hội hận chính mình không nhận ra bản mặt cờ bạc của đối phương, phát hiện cánh tả của Minh Châu Quân hoàn toàn sụp đổ trong phút chốc, lão đã để toàn bộ binh mã dưới trướng đến giờ mới nổi dậy. Hiện tại, xúc xắc đã rơi xuống đất, dù có không cam lòng đến độ nào đi chăng nữa, hay dù có dùng cách nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được càn khôn.
Tình thế chiến trường đã thay đổi chỉ trong nháy mắt, không để cho Dương Thiện Hội tỉnh lại trong tuyệt vọng. Trình Danh Chấn đã huy động lệnh kỳ chỉ huy liên tục xuất chiêu. Hai người Hùng Koát Hải, Ngũ Thiên Tích suất lĩnh Mạch Đao Đội chặt đứt thành công “sống lưng” của quân địch, sau đó mũi đao dốc vòng, chém xéo lại vào giữa quận binh. Mà trung quân và binh mã còn lại thì duy trì một đội binh mã hình chữ ngũ, vững bước giống như cái gỗ thớt gỗ đón lấy mũi đao vậy.
Binh lính quận Thanh Hà như cá trên thớt, dù dãy dụa thế nào cũng chỉ phí công, không thể đỡ được đội Mạch đao tinh nhuệ, trong nháy mắt đã chặt đứt quận binh thành từ hai đoạn thành bốn đoạn. Càng cắt càng linh nghiệm, dần dần hướng đến đến tám đoạn, rồi mười sáu đoạn biến hóa. Mà đám tặc lúc trước chạy trốn thì giờ không chút hổ thẹn vòng quay lại, lấy sự dũng mãnh gan dạ chưa bao giờ có gia nhập chiến đoàn. Bọn họ như một đám sói hoang nhìn thấy máu vậy, tuy rằng không giống như chủ lực Minh Châu tặc công kích đâu vào đấy, lại thắng ở người đồng thế mạnh, đám quận binh ở bên ngoài có đàn sói rình rập, bên trong lại trong hoàn cảnh “đao phong phẩu cốt”, từng người tự chiến, càng đánh trong lòng càng tuyệt vọng.
- Rút lui đi, Quận thừa đại nhân! Rút lui càng sớm càng có nhiều huynh đệ trở về!
Đô úy Trang Hổ Thần ỷ vào võ nghệ của mình, cùng thân binh hộ vệ xông đến bên Dương Thiện Hội. Y từng là lão tướng quân có kinh nghiệm từng trải dưới quân trướng của lão tướng quân Dương Nghĩa Thần, tâm tính ổn định hơn nhiều so với người khác. Lúc phát hiện ra bị mắc mưu, thế cục thất bại đã định cho nên cố gắng thuyết phục Dương Thiện Hội nhận thất bại, tìm cách tách khỏi quân địch, từ đó mới bảo tồn được lực lượng.
- Rút lui, hướng nào?
Dương Thiện Hội bừng tỉnh, trả lời với vẻ tức giận.
Trang Hổ Thần bị hỏi đến mức thở hổn hển, y thầm chửi thầm trong lòng:
- Nếu không phải ngươi muốn “ngư ông đắc lợi”, hôm nay sao lại có kết quả như vậy?
Nhưng là cấp dưới, y chỉ có thể chịu tiếng xấu thay cho cấp trên của mình, không dám chỉ trích mà chỉ nhẫn nại, nhỏ giọng giải thích:
- Thuộc hạ, ý của thuộc hạ là bây giờ “tráng sĩ tự chặt cổ tay” còn kịp. Quận thành Thanh Hà vừa mới sửa chữa, chúng ta đóng trú trong đó chờ viện binh, kẻ địch chưa chắc đã tấn công được!
- Ngươi dẫn theo binh mã bản bộ đi trước đi!
Dương Thiện Hội thở dài, chậm rãi rút đao bên hông ra:
- Tất cả con cháu Thanh Hà đều ở chỗ này, lão phu không đánh lòng bỏ họ lại.
- Hà cớ gì đại nhân phải như thế. Đi mới có ngày sau.
Sớm đã bị những tiếng hò hét xung quanh làm cho hoảng sợ, nhóm phụ tá phát giác Dương Thiện Hội sẽ nổi lên ý nghĩ ngọc nát, khẩn trương mồm năm miệng mười khuyên giải.
- Ngày xưa Việt Vương Câu Tiễn nếu không nằm gai nếm mật, thì sao có thể rửa nhục cho đất nước!
Trong lòng mọi người đều hiểu, nếu Dương Thiện Hội đồng ý phá vòng vây, thì mọi người còn có cơ hội tìm được đường sống. Nếu chẳng may Dương Thiện Hội muốn sống chết đến cùng với kẻ thù, đương nhiên mọi người ai cũng đầy bụng kinh luân, không thể chịu nổi một đao của bọn thổ phỉ.
- Lão phu mệt rồi. Hổ Thần, ngươi võ nghệ cao cường, có thể che chở cho vài người ra ngoài thì hãy bảo vệ họ ra đi. Không cần trở lại doanh trại, cứ qua sông, sau đó đi đâu thì đi!
Dương Thiện Hội sớm đã hiểu lòng những người kia, lão cười thảm rồi kề đao lên cổ mình:
- Về phần lão phu, sẽ ở nơi này nhìn, đợi kẻ tặc giết sạch con cháu Thanh Hà rồi, lão phu sẽ đi theo các huynh đệ!
- Đại nhân!
Đám phụ tá rơi lệ, hoặc là vì cảm động hoặc là vì sợ vận mệnh sắp đến. Dương Thiện Hội cười lắc đầu:
- Lão phu đã gần năm mươi tuổi, hôm nay mới chết cũng không phải là chết non. Hơn nữa, lấy thân mình hi sinh cho tổ quốc, là chuyện tốt lưu danh thiên cổ, mọi người đâu cần sụt sùi như đàn bà vậy?
- Quân cứu viện, đại nhân, quân cứu viện đến rồi!
Thời khắc nguy cấp, có người đột nhiên gào lên một tiếng.
- Đâu?
Dương Thiện Hội theo bản năng quay đầu nhìn xung quanh. Lúc đang định thần lại, Trang Hổ Thần nhào người tới, chụp lưỡi đao của lão, chúng phụ tá cũng bất chấp nhã nhặn rồi, kêu loạn tiến lên, giữ chặt tay chân, tách đao trong tay Dương Thiện Hội ra.
Dương Thiện Hội tức đến mức gân xanh trên trán nổi hết lên, vừa giãy dụa vừa hét lớn:
- Chư quân hiểu lầm ta rồi, chư quân hiểu lầm ta rồi, Đại Tùy ta có là hùng quỷ chết trận, sao có thể có Quận thừa hàng kẻ tặc?
- Quay lại Thanh Hà, quay lại Thanh Hà, sau khi trở về sẽ nghĩ cách!
Mọi người không chịu buông tha cho lão, vừa kéo lão đi vừa đáp lại.
- Trở về thì có ích gì, trở về thì có ích gì? Viện quân ở đâu? Viện quân ở đâu?
Dương Thiện Hội bị mọi người khống chế không thể động đậy được, vừa khóc vừa kêu la.
Lão không phải là không có dũng khí “tráng sĩ tự chặt cổ tay”, chỉ có điều trải qua nhiều năm chinh chiến, đội quân tinh nhuệ Thanh Hà bị gây sức ép khá nhiều. Trước mắt có những huynh đệ này gần như có thể gom góp thành lực lượng cuối cùng. Nếu để cả những tướng sĩ này ném cho Trình Danh Chấn, mặc dù mình có an toàn rút về thành, thì một khi giặc cỏ đuổi đến tấn công, thành trì cũng không giữ được lâu. Hơn nữa cũng không có viện quân, Lưu Tử Hòa quận Nam Cung và mình quan hệ nhạt nhòa, Ngụy Đức Thâm quận Võ Dương cũng chỉ là người trung thành mà không có bản lĩnh, mặc dù đến đây cũng chỉ cấp thêm “đồ ăn” cho Trình Danh Chấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]