Y trợn tròn mắt suýt nữa thì trượt chân. Vì người có đại ân giúp y không là người khác mà chính là Vương Nhị Mao tâm phúc của Trình Danh Chấn. Không đợi y từ trong kinh ngạc bình ổn lại tinh thần, Hoàng Minh Viễn từ xa đã bị giết, giáo dài của Vương Nhị Mao đẩy Hoàng Minh Viễn ra, sau đó nhanh chóng ra lệnh:
- Rút quân, giáo đầu lệnh cho các ngươi rút quân về phía sau.
- Cái gì?
Hàn Thế Vượng gần như không tin được vào tai mình, rút lui về phía sau? Không ngờ Trình Danh Chấn lại chủ động khiến mọi người bị sỉ nhục. Vương Nhị Mao cũng không cho y cơ hội kháng cự, vừa công kích Hoàng Minh Viễn vừa lớn tiếng ra lệnh:
- Rút lui, đừng có nói nhảm. Quân lệnh như sơn!
Lúc Trình Danh Chấn luyện binh ở đầm Cự Lộc, điều mạnh nhất chính là uy nghiêm của quân lệnh. Trong lòng Hàn Thế Vượng hiểu rất rõ điều này, cho nên không dám chần chừ. Y nhảy vào đoàn người rút kèn ra thổi:
- Ô ô ô....
Hiệu lệnh mang theo cả sự không cam lòng nhanh chóng truyền ra cánh tả. Đam lâu la đang liều mạng với kẻ thù mờ mịt quay đầu lại, sau đó nhanh chóng tan dã.
Loạn mệnh, đây đúng là loạn mệnh, đủ sức để gây nguy hiểm cho toàn quân. Sau khi tiếng kèn thổi lên, Hàn Thế Vượng ý thức được điều này nhưng thế cục vốn đã không thể xoay chuyển được, đám lâu la đã mất đi nguồn động lực cuối cùng, chạy tán loạn trước mặt kẻ thù, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486346/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.