Chương trước
Chương sau
- Ta với ngươi không thù không oán, sao lại nhất định phải lấy mạng của ta?

Trình Danh Chấn khẽ lắc đầu, cười nói. Các tướng Minh Châu Quân đều võ nghệ rất bình thường, cho nên bất kể trong lòng chủ soái có bao nhiêu thượng sách phá địch, thường lại không tìm thấy người thích hợp để thực hiện. Thời khắc mấu chốt nhất, vẫn phải Trình Danh Chấn đích thân xuất mã giải quyết vấn đề. Mà võ nghệ của chính hắn cũng rất bình thường, so với Trương Kim Xưng, Đỗ Ba Lạt, những kẻ giặc cỏ chưa từng được huấn luyện chinh chiến, lại yếu hơn rất nhiều.

Trước kia chưa từng gặp qua cái gọi là cường địch, cái cảm giác có lòng nhưng không giúp gì được này vẫn còn chưa rõ ràng. Đêm qua trong trận chiến đấu với Tả Võ Hầu, khuyết điểm của dũng tướng Minh Châu Quân có thể nói là đều lộ rõ. Đoàn người vây quanh Tang Hiển Hòa đang gấp gáp nghênh chiến, và ra sức xông lên, nhưng lại chậm chạp không phá nổi một lỗ hổng. Nếu như không phải trong lúc quan trọng Hùng Khoát Hải đánh bậy đánh bạlật đổ cờ tướng quân địch, trận này còn không biết phải đánh đến bao giờ. Cuối cùng Minh Châu Quân mặc dù thắng lợi, e là cũng là kết cục hai bại một thương, một năm rưỡi cũng chưa chắc đã hồi phục nguyên khí. Còn bây giờ triều đình rõ ràng chú ý đến bình định các nơi phản loạn, mọi người hôm nay đánh bại Tang Hiển Hòa, ngày mai nói không chừng sẽ phái đến một Lí Hiển Hòa, Châu Hiển Hòa. Nếu như cứ thắng thảm tiếp nối thắng thảm, đến cuối cùng e là không cần đến Tả Võ Hầu, Hữu Võ Hầu, chỉ cần quận binh cũng có thể dễ dàng đánh bại Minh Châu Quân đã quá tiêu hao.

Bởi vậy, bất luận chiến trận thương xót Trương Đường Trụ bao nhiêu, Trình Danh Chấn cũng không dám ghi thù hận trong lòng. Hắn phải nghĩ tất cả các cách có khả năng, để chiêu gọi càng nhiều nhân tài dưới trướng, vì tương lai tươi sáng, cũng vì bảo toàn tính mạng của càng nhiều người hơn.

Cách nghĩ này đối với một số tướng lĩnh trong quân trướng mà nói, chắc chắn có phần quá lâu dài. Đặc biệt là mấy người bình thường có quan hệ tốt với Trương Đường Trụ, từ lời nói của Trình Danh Chấn có thể nghe ra, hắn có ý muốn thả những trai tráng bị bắt, ai nấy mắt trừng đến nỗi đỏ bừng, toàn bộ khí trên người đều tập trung vào quai hàm. Nhưng tù binh kia nghe thấy Trình Danh Chấn nói không giết mình, không ngờ không lập tức quỳ xuống xin hàng, chỉ cười lạnh vài tiếng, lắc đầu nói:

- Ngươi cũng không cần giả vờ từ bi, ta bại không hề oan, sau khi chết hồn ma cũng sẽ không tìm người đòi mạng. Còn về những cách nghĩ khác, ta khuyên ngươi thôi đi. Ngũ Thiên Tích ta dù sao cũng là quan quân Đại Tùy, không thể làm thành một đám với phản tặc các ngươi được!

- Cái tên không biết tốt xấu này!

Không đợi Trình Danh Chấn tiếp tục khuyên bảo, Mạnh Đại Bằng đã rút đao tiến lên phía trước, đặt đao lên cổ Ngũ Thiên Tích:

- Một đội trưởng cỏn con, dám lớn tiếng ở đây à? Giáo đầu ta coi trọng ngươi là cất nhắc ngươi! Nếu như ngươi còn không biết tốt xấu, một đao của ta sẽ cắt đầu chó của ngươi!

Đao sắc ở cổ họng, Ngũ Thiên Tích vừa không phản kháng, cũng không cầu xin. Hai mắt nhắm chắt, yên tĩnh đợi đao chém xuống. Không có mệnh lệnh của chủ soái, Mạnh Tử Bằng mặc dù hận không thể lập tức chém đối phương thành tám mảnh, nhưng cũng không thể không tạm thời kiềm chế cơn tức giận. Hai mắt đỏ bừng nhìn tứ phía, hi vọng có người đứng ra nói một câu với Trình Danh Chấn, khuyên hắn từ bỏ ý nghĩ thu hàng tù binh, để mình có thể thoải mái mà báo thù rửa hận cho huynh đệ.

Vương Nhị Mao có quan hệ mật thiết với Trình Danh Chấn nhất, mơ hồ biết được chỗ khó xử của hắn. Cười bước ra khỏi hàng, đi đến bên cạnh Mạnh Tử Bằng, một tay nắm chặt đao của y:

- Mạnh huynh đệ hãy bớt giận, Minh Châu Quân chúng ta nếu như đã không coi mình là giặc cỏ, không thể lấy cách cũ của giặc cỏ để đối đãi người khác được. Ngươi lui xuống trước đi, để ta hỏi tên ngu xuẩn này mấy câu!

Trong Minh Châu Quân, địa vị của Vương Nhị Mao vô cùng được tôn sùng. Thể diện của y, Mạnh Tử Bằng không thể không nể. Hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Thiên Tích một cái, lui ba bước một cách không cam lòng. Bất cứ lúc nào đợi Vương Nhị Mao khuyên chiêu hàng thất bại, tự y sẽ tiến lên phía trước dùng đao trả thù.

- Tên ngu xuẩn nhà ngươi, chẳng lẽ là con rể của cẩu Hoàng đế hay sao, sao lại khăng khăng một mực bán mạng cho hắn như thế?

Vương Nhị Mao vỗ vỗ bả vai của Ngũ Thiên Tích, cười trêu chọc.

- Đứa nào là con rể của cẩu hoàng đế!

Nói ra cũng kì lạ, lời nói của người khác, bất kể là uy hiếp hay là khuyên nhủ, Ngũ Thiên Tích đều không thèm trả lời, nhưng lời trêu chọc của Vương Nhị Mao y lại không chịu nổi, trừng mắt thật to, tức giận phản bác.

- Nếu như không phải là con rể của cẩu hoàng đế, sao ngươi lại muốn chết vì hắn? Hay là hắn cho ngươi nhiều lợi lộc? Cho ngươi cầm đến nỗi mềm cả tay, không thể không lấy tính mạng ra để báo đáp?

Vương Nhị Mao cợt nhả, tiếp tục trêu đùa Ngũ Thiên Tích.

Y mở miệng là cẩu hoàng đế, Ngũ Thiên Tích lại không nghe ra, cũng nói theo:

- Ngươi mới được nhận lợi lộc từ cẩu Hoàng đế. Hắn là tên keo kiệt như thế, nào nỡ cho bọn binh chúng ta lợi lộc!

- Các ngươi không phải vừa mới cứu mạng hắn ở Nhạn Môn Quan hay sao, hắn lại không tỏ ý gì sao?

Tạ Ánh Đăng ở bên cạnh nghe thấy thú vị, bình thản chen vào một câu.

Y không nhắc tới trận chiến Nhạn Môn còn tốt, vừa nhắc đến Nhạn Môn Quan, cơn tức giận của Ngũ Thiên Tích bị khơi mào, y trừng mắt hét lên:

- Tỏ ý, sao lại không có! Trên miệng cho rất nhiều. Trước khi giải vây, nói là thăng cho mỗi người hai cấp, ban bổng lộc. Sau khi giải vây, lập tức lật mặt. Đội bọn ta chết trận hơn ba mươi người, cuối cùng đến một chút trợ cấp cũng không có. Nếu không phải Khúc Đột y tướng quân tranh thủ, chỉ sợ đến tấm chiếu đắp thi hài, cẩu hoàng đế cũng không nỡ cho!

- Không phải vừa có người được phong hầu sao?

Tạ Ánh Đăng vẻ mặt tười cười, nhưng đầu lưỡi lại phun ra chất độc.

- Y à, tên cẩu hoàng đế đó ưng mắt y rồi, mới phong quan hậu thưởng cho y. Chúng ta đều là những đứa trẻ xui xẻo, lúc bị đánh thì thoát không khỏi, lúc ban thưởng thì trước nay đều không đến lượt!

- Nếu như cẩu hoàng đế không có tình nghĩa như thế, ngươi còn bán mạng cho hắn làm gì?

Vương Nhị Mao tiếp lời, nhanh chóng quay về chủ để chính.

- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, triều Đại Tùy này đã không còn mấy người gọi là có tài hay sao?

Thiên Tích bị hỏi đến ngẩn người, nghiêng nhìn Vương Nhị Mao một cái, cười khổ:

- Luẩn quẩn nửa ngày, hóa ra tiểu tử nhà ngươi đang đợi ta ở chỗ này! Nói như thế này cho ngươi vậy! Đầu hàng cũng phải có lí do đầu hàng. Nếu những người làm lính đều hi vọng giống như ngươi, đánh bại lập tức đầu hàng, thì đoàn người còn đánh cái gì nữa? Lần sau gặp địch thủ, thì trực tiếp hàng, cũng đỡ phải phiền toái về sau!

Mấy câu này mặc dù ăn to nói lớn, nhưng lại có vài phần là sự thật. Các tướng lĩnh bị chọc cho mỉm cười, ngay cả Mạnh Đại Bàng chỉ hận không thể lập tức giết chết y, nét mặt cũng hiền hòa vài phần. Đợi mọi người cười chán rồi, Trình Danh Chấn nhẹ nhàng gật đầu:

- Ngươi nói cũng không phải không có lí. Đầu hàng đúng là cần có lí do. Vậy thì ngươi nói đi, cần điều kiện gì, ngươi mới bằng lòng quy hàng bọn ta?

Thiên Tích nheo mắt nhìn Trình Danh Chấn, vẻ mặt không phục:

- Dựa vào tên giành thắng lợi một cách bẩn thỉu, ta mới không phục ngươi. Có bản lĩnh thì ngươi để người xuống đây đánh một trận với ta, đường đường chính chính đánh ta gục xuống, ta mới đầu hàng. Nếu không, thì đừng có nói nhảm nữa!

Không đợi Trình Danh Chấn đồng ý nghênh chiến, Hùng Khoát Hải đã bị khích đến tức giận, nhảy lên phía trước, lớn tiếng khiển trách:

- Tên tiểu tử nhà ngươi, không cần giáo đầu xuất ngựa, trước hết cứ để lão Hùng ta giáo huấn ngươi một trận!

Trong số những tướng lĩnh đang ngồi ở đây, võ nghệ của Tạ Ánh Đăng là tinh thông nhất. Nhưng y thân là tướng khách, thay chủ nhân xuất đầu lộ diện không được hay. Còn những người khác võ nghệ không bằng Trình Danh Chấn, cho nên nhất thời cũng không ai tranh lên đầu tiên với Hùng Khoát Hải. Trình Danh Chấn thấy vậy, cũng chỉ buồn cười mà ra lệnh:

- Người đâu, tới cởi trói cho giáp sĩ, để hắn đấu với Hùng tướng quân mấy chiêu!

Thân vệ đến cởi dây trói cho Ngũ Thiên Tích. Người này chầm chậm cử động cánh tay bị trói đến tê dại của mình một chút, sau đó lại từ từ chỉnh lại y phục trên người. Nhìn qua về phía trước, ngạo nghễ nói:

- Chúng ta phải nói trước, nếu như ta thắng, ngươi nhất định phải thả ta đi!

Lời này Trình Danh Chấn chưa hề nói, nhưng không thể tỏ ra yếu thế trước người khác, đành phải cười gật đầu, đồng ý nói:

- Nếu ngươi thắng, có thể cho ngươi rời khỏi đây bất cứ lúc nào!

- Nói lời phải giữ lời!

Ngũ Thiên Tích nhìn khắp bốn phía, đập đập gạch dưới chân.

- Ngươi cho rằng ai là cẩu hoàng đế nhà ngươi chứ? Có dám so tài, không dám thì đầu hàng sớm đi còn chưa muộn!

Hùng Khoát Hải bắt nạt trước, vung quyền lên đánh.

Ngũ Thiên Tích nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa mình và đối phương.

- So binh đao không bằng so quyền cước!

- Tùy ngươi!

Hùng Khoát Hải dừng người lại, không để ý mà đáp lại.

- Đao thương không có mắt, tử thương là do mệnh trời!

Ngũ Thiên Tích đưa mắt nhìn sang đám người Mạnh Đại Bằng vừa mới muốn giết mình, tiếp tục bổ sung điều kiện.

- Cũng tùy ngươi, thật quá dông dài!

Hùng Khoát Hải lập tức đồng ý, tranh trước một bước, bước ra quân trướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.