Đương lúc lão đang oán hận tự mình trách móc bản thân, Tôn Đà Tử hai tay bưng một chén thuốc đến, chậm rãi bước qua ngạch cửa.
- Đại đương gia tỉnh rồi, uống chén canh sâm này đi!
Nụ cười đầy "hư tình giả ý", ánh mắt tràn đầy vẻ quan tâm "tàn nhẫn". Tựa như vô cùng thích thú cười nhạo một con hổ đã mất hết răng nanh.
- Vừa mới nấu xong, nhân lúc còn nóng mau uống một chút. Ta đã sai người hầm canh thịt cừu, sau khi ngươi uống thuốc xong sẽ bưng lên!
- Cút! Đừng đến làm phiền lão tử!
Trương Kim Xưng bỗng nhiên ngồi dậy, vung tay đánh đổ chén thuốc trong tay đối phương. Nhưng Tôn Đà Tử đã kịp thời tránh đi, khi dễ lão bệnh tật lâu ngày, động tác chậm chạp.
- Bà nó!
Trương Kim Xưng nhấc chân lên đạp, đầu gối bỗng dưng nhũn ra, khụy xuống quỳ trên đất. Lão đã không còn sức chỉnh đốn một gã què, lão sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nước mắt tủi nhục trào ra, trong chớp mắt chảy đầy cả mặt. Còn Tôn Đà Tử vẫn vậy, hờ hững nhìn lão khóc. Mãi đến khi lão tự mình dùng tay lau khô mặt, mới xáp lại gần vài bước, không nóng không lạnh thúc ép:
- Đại đương gia, ngươi tốt hơn là uống bát thuốc này trước đi. Không uống thuốc, ngươi vĩnh viễn không có sức để báo thù đâu!
- Báo thù?
Trương Kim Xưng hoang mang ngẩng đầu lên, đánh giá Tôn Đà Tử lại lần nữa. Lão đột nhiên phát hiện ra trước sau vẻn vẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486261/quyen-3-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.