- Mệnh lệnh gì? Không sai ngươi dẫn người đến hội hợp sao?
Trình Danh Chấn khẽ cau mày, tiếp tục truy hỏi. Theo như quy định khi hắn rời Đầm Cự Lộc năm đó, lúc hành quân đánh trận, nhất định sẽ lưu lại thủ hạ đắc lực để củng cố hậu phương, không để kẻ địch thừa cơ hội, đồng thời cũng đảm bảo được tin tức giữa tiền phương và hậu phương có thể kịp thời truyền đi. Rõ ràng, Trương Kim Xưng đã vứt bỏ hết mọi quy định cũ, thành Thanh Dương lớn như vậy, đám thuộc hạ ở lại trấn giữ chỉ hơn một trăm người. Người đứng đầu lại là kẻ thô kệch, hỏi mười câu thì hết chín câu nói không rõ ràng.
- Có. Nhưng đại đương gia chỉ sai ta nghĩ cách thu thập lương thảo! Kịp thời đưa qua cho ông ấy!
Tiểu đầu mục nhếch miệng, mặt đầy vẻ uất ức.
- Cửu đương gia, không phải là tiểu nhân không dốc sức. Ngài xem, trong thành Thanh Dương này còn đào đâu ra quân lương chứ. Nếu ngài gặp đại đương gia, nhất định phải cầu tình thay tiểu nhân. Tiểu nhân thật đã dốc toàn lực rồi, có mượn một trăm lá gan cũng không dám kháng mệnh đâu!
- Biết rồi!
Trình Danh Chấn chán nhất là loại người không có khí khái như thế này, lại thấy hỏi chẳng được tin tức mình cần, bèn xua xua tay, tỏ ý cho đối phương lui về nghỉ ngơi. Tiểu đầu mục đó cúi người từ từ đi ra ngoài được mấy bước, chần chừ một lát, rồi lại ngoảnh đầu chạy lại, xông đến trước mặt Trình Danh Chấn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486249/quyen-3-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.