Hôm sau, Trình Danh Chấn bố trí năm mươi huynh đệ hộ tống Tạ Ánh Đăng và Phòng Ngạn Tảo trở về phương Nam, sau đó lệnh cho các doanh trại chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị xuất phát. Phòng Ngạn Tảo biết Trình Danh Chấn đã rèn luyện Minh Châu quân trở nên vững chắc như thép, bản thân mình dù thời gian lưu lại còn lâu hơn thế nhưng vẫn không thể hoàn thành được nhiệm vụ Lý Mật giao cho, vậy nên cũng không nhiều lời, cảm tạ Trình Danh Chấn rồi hậm hực lên ngựa.
Tạ Ánh Đăng thì lại không bằng lòng quay về Ngõa Cương báo cáo kết quả nhiệm vụ với hai bàn tay trắng như thế, đi với bọn Phòng Ngạn Tảo được mấy bước rồi chợt nghĩ ra, quay đầu ngựa chạy về, lao đến trước mặt đám người Trình Danh Chấn, ôm quyền thi lễ.
- Dù sao bên chỗ Vương Đức Nhân cũng chẳng có việc gì cho ta làm, chi bằng ta theo mọi người đến Tín Đô thăm thú một phen. Tạ mỗ tự tin võ nghệ của mình chẳng có gì phải ngại, lâm trận giết địch, nói không chừng cũng có thể giúp được chút ít!
Trình Danh Chấn không ngờ gã công tử bóng bẩy này khó dứt như vậy, ngẩn ra một lúc rồi mỉm cười từ chối:
- Ơn cứu mạng ngày trước hãy còn chưa báo, nào dám làm phiền Tạ tướng quân thêm nữa! Hai quân lâm trận, đao kiếm không có mắt, một khi khiến ngươi bị thương, sau này ta càng khó trình bày với Ngõa Cương sơn!
- Sao có thể dễ dàng bị thương vậy được! Ngươi yên tâm, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486248/quyen-3-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.