Đội quân vừa mới đến bến sông Chương Thủy đã bị Minh Châu Quân ở bên bờ bên kia đi tuần tra phát hiện ra. Hai gã thám báo cưỡi ngựa đi tuần tra lập tức lấy kèn ra thổi “ Ô ô ô” cảnh báo, vừa thúc ngựa chạy về hướng thành Thanh Chương báo tin. Hơn mười gã lâu la khác đi bộ tuần tra dưới sự dẫn dắt của một thanh niên trai tráng vẫy đao về phía về phía cây cầu bên bờ sông.
Giữa quận Thanh Chương và Võ Dương, chỗ đi qua thuận tiện nhất chính là cây cầu này. Mấy năm gần đây quan quân và thổ phỉ chiến tranh, phối hợp ăn ý không phá hai đầu dây thừng buộc vào ụ đá của hai bên bờ sông đi. Như vậy, lúc chiến tranh, chỉ cần một bên chặt đứt dây cầu khiến các tấm ván rơi xuống thì bên kia muốn qua sông cũng gặp nhiều trắc trở. Còn ở thời kì “hòa bình” thì dây cầu lại được người có tâm “lén lún” kéo lên để cho trăm họ cùng đi.
Nếu bị Minh Châu Quân chặt đứt dây cầu thì ít nhất mọi người cũng phải ở lại quận Võ Dương một ngày. Vương Nhị Mao thấy thế vội thúc ngựa lao ra khỏi đội ngũ, quơ cánh tay lêu la:
- Đừng chém, đừng chém, là ta là ta. đường chủ Vương Nhị Mao của Cẩm Tự Doanh, các ngươi sao lại nhanh quên ông đây thế hả!
- Vương đường chủ?
Tên thanh niên dẫn đầu Minh Châu Quân nghe nói đến cái tên Vương Nhị Mao thì ngây cả người ra, thu đao trên dây thừng lại. Tuy là như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486233/quyen-3-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.