Hai vạn binh mã không phải là con số nhỏ, để mà giấu được con mắt của quan phủ thì gần như là không thể. Cũng may là hôm trước cái người không có trách nhiệm là Hoàng đế Đại Tùy đã bị người Đột Quyết vây ở quận Nhạn Môn rồi, quan viên từ triều đình đến địa phương đều hỗn loạn. Binh mã dưới trướng của Trương Tu Đà quá ít, chia người ra sẽ buông tha cho núi Ngõa Cương. Cho nên Vương Đức Nhân sẽ đi được một cách thoải mái, vượt qua sông Hoàng Hà thì gần như là không bị ngăn cản gì nữa, sau đó đi về hướng bắc, đi dọc theo mảnh đất không không người ở đi về hướng núi Bác Vọng giữa quận Võ Dương và Cấp Quận.
Tuy vị trí Đông quận chỉ cách Ngõa Cương trại có một con sông Hoàng hà nhưng cảnh vật trước mắt hiện lên hoàn toàn khác. So với lúc khi còn ở núi Hà Nam, giữa cảnh u tối và áp lực, Hà Bắc hương dã lại càng trống trải, đất đai càng bằng phẳng, không khí cũng càng tinh khiết. Có lẽ cảm nhận của người khác sẽ không giống nhưng ít nhất trong mắt của Vương Đức Nhân thì tiền phương xinh đẹp vô cùng. Y không cần lại phải lo lắng đề phòng tính kế có may áo cho người ta hay không, cũng không cần phải nhìn trước ngó sau suy xét xem rốt cuộc là lựa chọn nghe theo lời đề nghị của Từ Mậu Công hay là chấp hành mệnh lệnh của Lý Mật, lại càng không phải nắm chuôi đao vào những thời khắc quan trọng, trong chớp mắt tay sai của mình biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486231/quyen-3-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.