- Đừng có xu nịnh, đừng có xu nịnh nữa. Ngươi không học được, cũng nịnh đến nỗi lão phu không thoải mãi! Vừa rồi lão phu không muốn để các ngươi tranh cãi trước mặt ta, cho nên mới nói như vậy. Qua loa tắc trách, ba phải, đúng vậy, chính là ba phải. Ngươi có gì thì nói thẳng, đừng có lấy lão phu ra làm trò cười!
- Đó chính là lí giải của thuộc hạ có sai lầm!
Ngụy Trưng ngây người ra một lát, lập tức nói xin lỗi.
- Thuộc hạ vốn cho là, cách nghĩ của Chủ Công và thuộc hạ giống nhau. Thuộc hạ thật sự cho rằng, Ngụy Quận Thừa và Nguyên Chủ Bộ nói đều có lý, nhưng đều là phiến diện. Nếu như có thể kết hợp lại, sửa chữa và bổ sung những sơ hở trong đó, chưa chắc không thể giữ được bình an nhất thời của Võ Dương.
- Ồ!
Nguyên Bảo Tàng nhíu mày, cẩn thận cân nhắc lời nói của Ngụy Trưng. Đối với kiến thức của tên phụ tá trước mắt này, lão vô cùng khâm phục. Già dặn khôn khéo, suy xét sự tình toàn diện, hơn nữa còn khiêm tốn cẩn thận, tận tâm tận lực, tuyệt sẽ không tùy tiện đem những lời nói nhảm nhí ra để qua loa tắc trách yêu cầu của chủ nhân. Nếu như những lời vừa rồi Ngụy Trưng nói không phải là tắc trách? Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng lão đột nhiên lóe lên một tia chớp, hai con mắt đục ngầu cũng đột nhiên sáng lên.
- Huyền Thành định nói…
Không dám xác định mình có thể đoán được ý của Ngụy Trưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486114/quyen-3-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.