Sau khi bọn thuộc hạ đều rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của Võ Dương Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng cuối cùng cũng từ từ tắt, chỉ còn để lại một khuôn mặt tái xanh, cứng nhắc. Lão không muốn nói chuyện, chắp tay phía sau đi qua đi lại, tiếng thở nặng nề nghe như tiếng bầy thú đang gầm thét, không, là tiếng rên rỉ, tuyệt vọng mà rên rỉ yếu ớt.
- Thật ra…
Là tâm phúc duy nhất được giữ lại, Ngụy Trưng không thể để cho Quận Thủ đại nhân tự mình làm mình buồn phiền đến chết, gã do dự một lát, thử thăm dò giải thích:
- Thực ra Đức Thâm cũng không có ác ý gì, chỉ là nhất thời nóng vội, không lựa chọn lời nói thôi!
- Lão phu đương nhiên biết y không có ác ý!
Nguyên Bảo Tàng đột nhiên dừng bước, oán hận đáp lại.
- Nếu y dám có ác ý, lão phu sao có thể để y sống đến ngày hôm nay? Tên thất phu này, tên thất phu này…
Lão vẫy vẫy thật mạnh cánh tay trong không trung để giải tỏa nỗi tức giận trong lòng.
- Tên thất phu này cũng nhìn trúng được lão phu nhẹ dạ, không thể làm gì y. Cho nên mới lấn tới, dùng lời nói để ép buộc lão phu.
- Y cũng không phải cố ý nhằm vào Ngài!
Ngụy Trưng cười cười, tiếp tục khuyên.
- Ta thấy, y vẫn là nhằm nhiều vào Chư Chủ bộ. Trước nay y luôn bất hòa với Chư Chủ Bộ, hai người cứ gặp nhau là không thể yên ổn. Còn người, trên miệng mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486112/quyen-3-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.