Chủ ý của Trương Trư Bì không phải là muốn phóng hỏa đốt lương thực, mà vì lo lắng sau khi trở về sẽ không có cách báo cáo kết quả cho Đại đương gia. Nghe Vương Nhị Mao nói như thế, trong lòng gã cảm thấy hết sức chí lý, đầu gật gù, hạ giọng phụ họa:
- Cũng đúng, đám huynh đệ đầm Cự Lộc chúng ta có kẻ nào là không xuất thân từ làm ruộng mà ra chứ? Xưa nay kẻ nào dám mang thức ăn thừa của mình đi nuôi súc vật, đều phải nhận lấy sự xem thường của mọi người. Như thế chỉ cần một ngọn lửa của hai chúng ta hàng vạn số lương thực kia sẽ bị chúng ta thiêu rụi, nửa đời sau hai chúng ta đừng hòng được được sống như con người nữa!
- Thế còn mệnh lệnh của Cửu Đương Gia, chúng ta phải tính sao đây?
Viên Thủ Tự tính cách cẩn thận, khẽ nhắc nhở.
- Cửu đương gia và Vương đường chủ sẽ chẳng còn xem nhau như huynh đệ ruột nữa!
Vài tên thân binh khác cười ha ha mà trả lời thay Vương Nhị Mao. Đều xuất thân từ cái khổ, giết người sẽ chỉ trong nháy mắt, nhưng nếu thật sự để Vương Nhị Mao châm hỏa vào nhà kho Lê Dương, không chừng mọi người chẳng kẻ nào dám hạ thủ. Thế nên cứ tỏ ra u mê đi, dù sao trên lưng của hơn bảy ngàn con gia súc toàn bộ đều là bao gạo xát. Có thu hoạch lớn như thế này để mang về doanh trại, cho dù có là Trương đại đương gia đi chăng nữa cũng không thể nói rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486064/quyen-3-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.