Chương trước
Chương sau
Chúng nhàn rỗi xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, ngập ngừng nửa ngày, rốt cục có người đi đầu đáp lời:

- Trương đại nhân đồng ý phát cháo miễn phí và lương thực, trong thành Lê Dương này không biết bao nhiêu người dựa hai chén cháo mỗi ngày mới có thể sống sót, chúng ta nhận ân của hắn, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn bị giết. Đại vương ngươi mở nhà kho Lê Dương cứu tế phụ lão trong thành, chúng ta đương nhiên cũng nợ ân tình của ngài, ngày sau chỉ cần ngài chỉ bảo một câu, bất kể làm gì, cho dù là đi chắn đao, ngăn mũi tên, chúng ta cũng tuyệt đối không nhíu mày!

- Coi như các ngươi là chó sủa có lương tâm!

Vương Nhị Mao nhếch miệng cười.

- Người tới, cởi dây trói trên người bọn họ, phát cho bọn họ mỗi người một cây gậy, đi duy trì trật tự đường phố.

Lập tức có thân binh tiến lên, dùng dao nhỏ cắt đứt dây thừng. Chúng nhàn rỗi hoạt động cánh tay bị trói đã tê rần một chút, lại khom người xuống, dập đầu thi lễ.

- Tạ ơn Đại vương không so đo chúng ta, chúng ta không có gì báo đáp, chỉ có một câu muốn nói cho Đại vương, không biết...

Vương Nhị Mao dùng tay làm dấu mời.

- Nói đi, ta nghe đây!

- Bốn phía thành Lê Dương vô hiểm khả thủ, dễ dàng bị công kích, nếu Đại vương sớm chuẩn bị...

Chúng nhàn rỗi nhìn nhau, vô cùng trượng nghĩa cảnh báo.

- Bản quan biết điều này.

Vương Nhị Mao rất cảm ơn, chắp tay.

- Các ngươi đi duy trì trật tự đi, cầm thủy hỏa côn trong nha môn đi làm việc! Chu Lão Căn, trước tiên ngươi làm thủ lĩnh bọn họ hai ngày, kẻ nào gây chuyện, không quan tâm hắn là ai, cứ đánh chết cho ta.

Thân binh Hỏa trưởng Chu Lão Căn đang vui cười hớn hở nhìn Vương Nhị Mao thẩm án nghe nhiệm vụ của mình, vội vàng bước ra khỏi hàng, ôm quyền hướng về phía mặt trên.

- Tuân lệnh! Đảm bảo không để cho ngài mất mặt!

- Đi đi!

Vương Nhị Mao cười đứng dậy, Chu Lão Căn và đám kẻ nhàn rỗi rời khỏi rồi, sau đó lại nhìn xuống hạ đường, thấy người quỳ ở dưới ít ỏi, cười cười, lớn tiếng hỏi:

- Còn lại là những ai đang làm gì, xưng tên ra cho lão tử, để lão tử khỏi phải chào hỏi các ngươi!

Vụ án thẩm tra gần một canh giờ, không có bất kỳ người nào bị đẩy ra giết chết. Trong lòng đám quan viên Lê Dương đã không còn khủng hoảng như trước, nghe Vương Nhị Mao hỏi, nhìn nhau, dựa theo thứ tự xưa nay vẫn hay nói chuyện tự giới thiệu.

Một năm trước thành Lê Dương từng trải qua một thảm họa chiến tranh, cho nên giờ phút này quan viên phối trí khá tinh luyện. Ngoại trừ Quận Thủ Trương Văn Kỳ bị bắt, Quận Thừa Cao Thận chết trận ra, hiện giờ quan viên còn có tên hiệu có Quang sơ Chủ bộ Tào Khai Tể, Thị Tào Chủ bộ Vương Khởi Hiền, Ti Khố Hàn Thủ Chí và hơn mười người khác. Đại bộ phận trong đó đều là năm ngoái thành Lê Dương bị Lý Húc thu phục sau mới lên đảm nhiệm, còn chưa kịp làm xằng làm bậy.

Vương Nhị Mao chủ ý không phải là vì giết người lập uy, cho nên cũng không tỉ mỉ truy xét những việc làm sai trái của những quan viên này, trước tiên sắc mặt y nghiêm nghị, cứng rắn hù dọa một hồi, sau đó mới thở dài, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Trương Gia Quân ta luôn luôn không giết vô tội người, năm xưa các ngươi nghe được đồn đại, tám chín phần là do người ta dựng tạo nên. Đám cẩu quan các ngươi vẫn chưa làm chuyện xấu gì, hôm nay lão tử sẽ tha cho các ngươi...

- Tạ ơn Đại vương, tạ ơn Đại vương ân không giết!

Chúng quan viên cũng không có khí phách giống như Trương Văn Kỳ, khẩn trương quỳ xuống bái tạ.

- Đứng lên đi, chớ có dập đầu liên tục như vậy.

Vương Nhị Mao khoát tay áo, cười ra lệnh.

- Nếu bản quan thả các ngươi, các ngươi phải làm chút chuyện cho bản quan. Phú hộ trong thành này ai có tiền, ai không có tiền, phỏng chừng chỉ có các ngươi rõ ràng nhất!

- Đại...đại vương nếu cần thu thập tài chính, cứ việc để chúng ta làm!

Chúng quan lại đảm nhiệm nhiều việc, e sợ Vương Nhị Mao là nhất thời kích động, liền nhiệt tình mở miệng trước.

- Ta không đi thu thập tài chính. Ta chỉ cần thu thập gia súc thôi, con la, ngựa, con gì cũng nhận hết. Mấy vị đại nhân lập tức phân công nhau đi đến mấy nhà phú hộ thương lượng với bọn họ, nói lão tử lấy lương thực đổi gia súc của bọn họ. Bao nhiêu thạch gạo một con gia súc, giá cả tùy bọn họ mở.

Nói đến đây, sắc mặt Vương Nhị Mao nghiêm nghị, cứng rắn, nhấn mạnh:

- Nhưng không một ai được che giấu lão tử, nếu có nhà nào có gia súc mà không chịu bán cho lão tử, lại bị lão tử nghe được tiếng gia súc kêu, lão tử lập tức đi vào giết cả nhà già trẻ lớn bé nhà đó, một kẻ cũng không tha!

Chúng quan lại tìm được đường sống trong chỗ chết, nào có dám nói từ “không”, liền kiên quyết nhận nhiệm vụ này. Vì để tránh bọn họ không tận lực, Vương Nhị Mao cố ý lựa ra một vài tinh nhuệ trong đám huynh đệ của mình, một đối một, áp tải bọn họ đi chấp hành. Nhìn thấy nhà ở cỏ tranh thấp bé thì đi qua, thấy đại viện tường cao thì đến gõ cửa.

Phú hộ trong thành chưa từng thấy loại trận chiến như này, nghe quan viên truyền đạt mệnh lệnh, không dám tham lam, tùy tiện nói một cái giá rồi dắt gia súc trong nhà ra, cũng có người khác không biết điều, lén lút giấu la ngựa đi, Trương Trư Bì dẫn người sau nửa đêm lục soát một hồi, hễ là nhà nào dám lén lút giấu gia súc không bán, quả nhiên chặn cửa, giết sạch sẽ.

Suốt cả đêm, thành Lê Dương đều bị gây sức ép đến gà bay chó sủa. Tới sáng ngày thứ hai vào giờ Tỵ, việc lục soát và giết chóc mới chấm dứt. Dù sao nơi đây là một quận trị sở, phú hào trong thành khá nhiều, ất cả gia súc cộng lại, không ngờ gần bảy ngàn con. Vương Nhị Mao rất giữ lời, quả thực sai người mang lương thực trong nhà kho Lê Dương ra, thông tri nhóm phú hộ tiến đến lĩnh, già trẻ không gạt, tuyệt đối không thiếu một cân. Đồng thời cũng cấp tiền mặt trả thù lao cho phú hộ đã bán la ngựa, mở rộng cửa nhà kho, xát gạo, lúa mạch, ngũ cốc phân phát cho dân chúng trong thành.

Lần này, dân chúng Lê Dương có thể sống qua cả năm không phải lo, phấn chấn vui sướng đến mức không để ý đến mùi máu trong không khí. Dìu già dắt trẻ tiến đến lĩnh lương thực, chỉ sợ nhà mình ít người, hoặc là lĩnh thiếu lương thực. Ban trưởng Triệu Quải Tử cũng phấn chấn tinh thần, hết sức duy trì trật tự. Phát hiện có tên du côn vô lại nào lòng tham không đủ, lĩnh xong rồi lại còn đến mạo lĩnh, lập tức bắt lấy, giao cho nhóm “hảo hán” xử lý. Chúng “hảo hán” căn bản không hiểu hình phạt nặng nhẹ cái gì, hễ là bắt được tên nào tham lam, thì đều chém một đao vào đầu. Hơn mười đầu người máu chảy đầm đìa bị chặt xuống, không còn kẻ nào dám lấy thân thử nghiệm nữa, tất cả đều nghiêm chỉnh trật tự xếp thành hàng ngũ ngay ngắn đi lĩnh lương thực.

Phát lương thực một ngày đêm, lương thực tại nhà kho Lê Dương cũng chỉ giảm bớt một phần, sáng hôm sau, dân chúng ở chung quan thành Lê Dương ba mươi dặm nghe được tin tức đều chấn động, dìu già dắt trẻ kết đội mà đến, không đợi Vương Nhị Mao ra lệnh, đám người Triệu Quải Tử không dám cự tuyệt, căn cứ theo nguyên tắc làm việc thiện, phàm là đến lĩnh lương thực đều phát đầy túi. Như thế, bên trong thành ngoài thành không khí hết sức náo nhiệt, gần như là nơi chốn đều vui mừng, chỉ trông mong quan viên vĩnh viễn đừng đến, để nhóm “hảo hán” vĩnh viễn trông coi kho lúa.

Ngày vui mừng trôi qua mau, hành động phân phát lương thực kéo dài đến bốn ngày rồi, tới ngày thứ năm, thám mã và dân chúng đồng thời đưa tin tức đối viện Hoàng Hà có rất nhiều quan quân. Cùng lúc đó, một đội binh khác mang cờ hiệu quận binh Võ Dương cũng đã chạy tới Thang Âm, cách thành Lê Dương chưa tới năm mươi dặm.

Vương Nhị Mao nghe hỏi, lập tức sai người ngừng việc phân phát lương thực, trưng tập tráng sĩ trong thành, lấy gạo xát trong nhà kho Lê Dương thành từng bao, chất đầy trên lưng gia súc mà nhóm phú hộ trong thành đã “bán hàng từ thiện”, lập tức thả Trương Văn Kỳ trong đại lao ra, giao hết quan bào, ấn tín và cả sổ sách phân phát lương thực cho gã, để gã giữ mà báo cáo kết quả công tác với triều đình.

- Ngươi mở nhà kho Lê Dương, phân phát lương thực, cứu mấy vạn dân đói, cũng là một hành động trượng nghĩa!

Ở trong đại lao đông lạnh vài ngày, Trương Văn Kỳ sớm không còn kiêu ngạo như trước, thở dài, thấp giọng cảm thán.

- Nhưng tính mạng của Trương mỗ cũng vì nghĩa cử của ngươi mà bị chôn vùi rồi, còn dùng ấn tín này làm gì nữa. Không bằng trước khi quan quân đến ngươi hãy cho Trương mỗ một đao, để Trương mỗ có thể ăn nói với người ta!

- Ta thấy bản tính của ngươi có vấn đề.

Vương Nhị Mao mặc lại trang phục thổ phỉ, ngữ khí nói chuyện cũng biến đổi theo.

- Cũng không ai thấy, chẳng lẽ ngươi sẽ không nói đã âm thầm triệu tập cấp dưới, thừa dịp ta không kịp đề phòng, một lần nữa đoạt lại thành Lê Dương về hay sao? Đừng có nói từ trước tới giờ ngươi chưa từng lừa gạt cấp trên đấy, chắc là ngươi cũng phải dối trên lừa dưới thì mới có thể làm được chức Quận thủ này!

- Ngươi, ngươi...

Trương Văn Kỳ bị nói đến mức không phản bác được lời nào, lắp bắp nửa ngày, dậm chân, xoay người trở về nha môn. Vương Nhị Mao nhìn theo bóng lưng gã, cười cười, trở mình lên ngựa, suất lĩnh bộ hạ, đuổi gia súc, trùng trùng điệp điệp, thẳng đến Tây Môn.

Ra khỏi Tây môn, chẳng khác nào đã trả lại thành Lê Dương và nhà kho Lê Dương cho quan quân rồi. Trong lòng Trương Trư Bì có chút không đành lòng, hạ thấp giọng hỏi:

- Nhị Mao huynh đệ, chúng ta thật sự không phóng hỏa hay sao? Cứ để lại nhiều lương thực cho người của triều đình hay sao, bọn chúng có thể ăn đủ nhiều năm đấy!

Vương Nhị Mao cười khổ lắc đầu, thấp giọng đáp lại:

- Ngươi không nghe cẩu quan nói sao, Dương Huyền Cảm không hỏa thiêu, Lý Húc không hỏa thiêu, nếu hai ta làm một mồi lửa đốt nhà kho Lê Dương, trở lại trong đầm Cự Lộc, gặp các huynh đệ đã từng đào đất mà ăn bề ngoài rất sảng khoái đấy, nhưng nói không chừng khi chúng quay lưng lại đâm chúng ta ấy chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.