Hắn nghe được tiếng tim đập hơi yếu, tựa như ngày xuân mưa phùn, làm cho hắn một lần nữa đầy hy vọng.
- Tránh ra, tránh ra, nhà đã lạy hết rồi, khi nào ngươi ôm mà chẳng được!
Tôn Đà Tử không chút khách khí kéo áo Trình Danh Chấn, giống như kéo sọt cỏ đem bỏ qua một bên. Trình Danh Chấn một chút cũng không thấy oán hận, đôi mắt trông mong nhìn Tôn Đà Tử, dường như đối phương là Phật tổ chuyển thế.
- Mấy người các ngươi mau đến phòng bếp đun nồi sữa đậu nành. Sau đó đem nước cỏ khô đun một chén, nước trà và nước muối một bình. Nhanh đi, trong vòng một khắc nhất định phải đem đến!
Tôn Đà Tử một lần nữa ngồi trở lại bên người Đỗ Quyên, một lần nữa bắt mạch cho nàng.
Trình Danh Chấn cùng Đỗ Ba Lạt như được đại xá, lập tức đứng lên đi thẳng đến phòng bếp. Mặt của người khác cũng mừng rỡ, một đám đi lên trước, mặc kệ có thể giúp đỡ được gì hay không, yên lặng chờ dặn dò của Tôn Đà Tử.
- Nhặt những mảnh sứ vỡ trên đất đem ra xa vứt bỏ! Nhớ rõ không được ném vào nguồn nước, tránh tai họa cho người vô tội!
Tôn Đà Tử vừa xem mạch cho Đỗ Quyên vừa thêm vào:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, cái này rõ ràng là người ta rắp tâm hạ độc, nếu Tiểu Cửu về sớm một chút, độc tính trên người Quyên Tử chưa phát, Tiểu Cửu lại uống nước trà bên bàn giải khát, e rằng sáng sớm ngày mai, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485984/quyen-2-chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.