Khó có được người hiểu tâm tư dân chúng như vậy. Sau khi tiến vào huyện Quán Đào, y không vội vã vượt qua kênh đào đuổi theo giết Trương Gia Quân đã hun khói để trả thù. Mà tổ chức cho dân chúng và sĩ tốt làm một nhóm xuất phát, đi dập tắt hết các đống lửa, để tránh xảy ra tai họa không thể lường trước được. Sau đó, người này lại bác bỏ đơn kiện của vài tên họ hàng xa của Chu gia, cự tuyệt đã đem lương thực vàng bạc đã phân phát đến tay dân chúng trả về cho “Khổ chủ”.
Đối với dân chúng huyện Quán Đào có liên quan đến Lưu tặc đều sẽ bỏ qua chuyện cũ, theo mật thám báo cáo, Dương Nghĩa Thần này còn lợi dụng chức quyền trong tay, ở khắp các nơi trong Hà Bắc dán bố cáo trấn an, tuyên bố trong vòng ba tháng, đối với những người xuống núi về nhà làm nông, bất kể là mang theo bao nhiêu kẻ tặc, hay là chủ động theo kẻ tặc, đều sẽ bỏ qua chuyện cũ, bất kể sau khi xuống núi tới huyện nào, cũng có thể đăng ký nhập hộ. Bất kể mang theo nhiều hay ít của cải trộm cướp được, cũng có thể tính là tài sản chính đạo, quan phủ sẽ không sung công. Nếu có người nguyện ý sửa chữa, quân pháp bất vị thân. Chỉ cần ngươi giao đầu của một gã đồng lõa, quan phủ thậm chí có thể cho hai xâu tiền an gia phí để dùng.
Sau khi nội dung lời công bố được truyền ra, có tác dụng không thua gì mấy vạn đại quân. Thì năm trước năm sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485897/quyen-2-chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.