Từ lúc nhìn thấy “Thi thể” của Trình Danh Chấn, trong nháy mắt, linh hồn của Đỗ Quyên cũng rời khỏi thân xác, làm sao còn có tâm tư để xem tình hình quân địch như thế nào. Bây giờ bị Trương Kim Xưng hỏi, lập tức cảm thấy có chút hối hận, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói thầm:
- Người ta còn không phải chưa kịp xem sao? Hung dữ cái gì chứ, khói mù mịt như vậy, trừng mắt lên một lát, không phải là bị khói hun cho chảy cả nước mắt sao?
- Ngươi muốn chết, cứ việc cầm đao lên liều mạng cùng quan quân, đừng động một chút là tự mình hành động. Người biết thì nói ngươi là lo lắng quá độ, người không biết, còn tưởng ta đây không quản được người, thủ hạ ba ngày liền đổi hai trại chủ!
Trương Kim Xưng nghe thấy Đỗ Quyên còn mạnh miệng, lập tức trừng mắt lên nói.
- Hài, Quyên Tử cũng là nhất thời sốt ruột…
Đỗ Ba Lạt bị con gái làm cho tức giận đến chết đi sống lại, lại không nỡ trơ mắt nhìn nàng bị Đại Đương gia lớn tiếng quát mắng, thấp giọng cầu tình.
- Chính là do ngươi chiều chuộng nó quá đấy!
Nhìn dáng bộ Đỗ Ba Lạt như vậy, Trương Kim Xưng càng tức trong lòng. Mình dù gì cũng là Đại Đương gia, nhưng đêm nay, mọi người không lại chỉ quan tâm tới sự sống chết của Trình Danh Chấn, chê cười chuyện của Đỗ Quyên, căn bản không ai chú ý nghe hiệu lệnh của mình. Chẳng trách khi gặp quan quân ngay trận đầu tiên đã đại bại, sự bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485888/quyen-2-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.