Dù là áo giáp kim cương đi nữa mà có ý đồ xuyên qua, chỉ sợ cũng không thiếu được nướng thành bầu rượu rồi! (chú thích)
Nhìn cảnh này, chúng chủ trại đều đoán Trình Danh Chấn khó giữ nổi cái mạng nhỏ của mình rồi, không kìm nổi lắc đầu thở dài. Đỗ Ba Lạt lại không cam lòng, rất vất vả mới tìm được một chàng rể, dùng sức đẩy Ngũ Đương gia Hách Lão Đao, thấp giọng cầu khẩn ý nói:
- Lão ngũ, ngươi có thể phái người đi tìm Quyên Tử không, tốt xấu gì nha đầu ấy cũng kêu ngươi một tiếng sư phụ mà!
- Lời này không cần ngươi nói!
Hách Lão Đao trợn tròn mắt, tức giận đáp lại,
- Ta phải tự mình đi, Cửu Đương gia là vì mọi người mà lao vào nguy hiểm, hắn dù không còn sống, ta cũng phải mang thi thể hắn trở về!
Dứt lời, lão hướng Đại Đương gia Trương Kim Xưng chắp tay, liền giục ngựa hướng ánh lửa mà phóng đi. Mấy chục thân binh hô lên một tiếng, phóng ngựa đuổi theo, đoàn người trong nháy mắt đã đi xa, chỉ thấy bóng dáng ngày càng mờ dần, như hòa vào cùng đốm lửa, không một ai quay đầu lại.
Nhìn theo lưng Hách Lão Đao dần biến mất trong làn khói dày đặc, Trương Kim Xưng chậm rãi quay người, trước tiên hướng các huynh đệ nhìn qua một lượt, sau đó nhìn Nhị Đương gia Tiết Tụng ra lệnh:
- Ta thấy trong một chốc nữa quân địch chưa thể vượt qua đám cháy được. Ngươi phái vài huynh đệ thân cận một chút đi qua thành Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485886/quyen-2-chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.