Nhìn vẻ ngồi của Trương đại đương gia trên ghế Huyện lệnh, hẳn là một lúc không nghĩ được gì. Nếu có thể nói... Trình Danh Chấn tin Trương Gia Quân sẽ không dời khỏi thành Quán Đào. Đại đương gia làm huyện lệnh, Nhị đương gia làm Chủ bộ, Tam đương gia và Tứ đương gia đảm đương chức Bộ đầu, các tiểu đầu mục lớn nhỏ thì dựa theo quyền lực của mình sẽ làm bộ khoái, cung thủ, bang nhàn. Dù sao thì huyện Quán Đào núi cao Hoàng đế xa, chưa chắc quan quân đã để ý tới được.
Suy nghĩ hoang đường này khiến trong lòng Trình Danh Chấn dâng lên bốn chữ “vượn đội mũ người”. Hắn muốn cười nhưng chỗ yết hầu nghẹn lại. Bọn người trong bùn lầy kia không lên cũng tốt, tộc ác chồng chất cũng thế, dù sao cũng đã cứu mạng hắn. Nếu hắn không cùng lăn lộn một chỗ với bọn chúng thì hắn sẽ bị triều đình bắt đi, sẽ bị cho là đầu lĩnh sa sa lưới sẽ bị chém đầu để răn đe.
Cho nên, dù có khinh thường đám người Trương Kim Xưng thế nào thì hắn vẫn phải tận hết sức thay Trương Gia Quân tính kế. Hắn đã bị cột chặt vào cái thuyền hỏng Trương Gia Quân này rồi, hoặc là cùng sống hoặc là cùng chết không còn con đường nào khác. Còn đơn giản vừa rồi trong lúc nói chuyện với nhau, hẳn phỏng đoán Trương Kim Xưng cũng ý thức được nguy cơ sinh tồn. Vị Trương đại đương gia giảo hoạt hay thay đổi này đã từ trong hiện thực phát giác cứ giết chóc một cách mù quáng thì Trương Gia Quân khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485860/quyen-2-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.