Nhìn vẻ ngồi của Trương đại đương gia trên ghế Huyện lệnh, hẳn là một lúc không nghĩ được gì. Nếu có thể nói... Trình Danh Chấn tin Trương Gia Quân sẽ không dời khỏi thành Quán Đào. Đại đương gia làm huyện lệnh, Nhị đương gia làm Chủ bộ, Tam đương gia và Tứ đương gia đảm đương chức Bộ đầu, các tiểu đầu mục lớn nhỏ thì dựa theo quyền lực của mình sẽ làm bộ khoái, cung thủ, bang nhàn. Dù sao thì huyện Quán Đào núi cao Hoàng đế xa, chưa chắc quan quân đã để ý tới được.
Suy nghĩ hoang đường này khiến trong lòng Trình Danh Chấn dâng lên bốn chữ “vượn đội mũ người”. Hắn muốn cười nhưng chỗ yết hầu nghẹn lại. Bọn người trong bùn lầy kia không lên cũng tốt, tộc ác chồng chất cũng thế, dù sao cũng đã cứu mạng hắn. Nếu hắn không cùng lăn lộn một chỗ với bọn chúng thì hắn sẽ bị triều đình bắt đi, sẽ bị cho là đầu lĩnh sa sa lưới sẽ bị chém đầu để răn đe.
Cho nên, dù có khinh thường đám người Trương Kim Xưng thế nào thì hắn vẫn phải tận hết sức thay Trương Gia Quân tính kế. Hắn đã bị cột chặt vào cái thuyền hỏng Trương Gia Quân này rồi, hoặc là cùng sống hoặc là cùng chết không còn con đường nào khác. Còn đơn giản vừa rồi trong lúc nói chuyện với nhau, hẳn phỏng đoán Trương Kim Xưng cũng ý thức được nguy cơ sinh tồn. Vị Trương đại đương gia giảo hoạt hay thay đổi này đã từ trong hiện thực phát giác cứ giết chóc một cách mù quáng thì Trương Gia Quân khó mà phát triển lớn mạnh. Trận chiến này sau khi phá thành y đã bắt đầu giai đoạn ràng buộc bộ hạ, cùng với việc nói là đột nhiên nổi lên thiện tâm, thì thà nói là thích hoàn cảnh mới còn hơn.
Nhưng chút thiện hạnh này cũng không thể làm thay đổi vận mệnh. Nhớ lại lúc mình đã đọc sách, kết cục của anh hùng rơm cũng giống như tham quan vậy. Trần Thắng, Ngô Quảng phản Tần nhưng hai người họ cũng chẳng thể sống được đến Hàm Dương. Lục Lâm, Xích Mi lật đổ Vương Mãng, Quang Vũ Đế Lưu Tú giết Khởi Lục Sâm, quân của Xích Mi đến cũng không chút nương tay. Trong sử sách có một người duy nhất thành công từ giặc cỏ chính là Hán Cao Tổ Lưu Bang, nhưng khi ông khởi sự thì triều Tần đã như cây đèn cầy sắp tắt trước gió. Mà Đại Tùy lúc này vẫn còn xa chưa tới thời điểm sắp lụi tàn.
Cùng với các huynh đệ trong đầm Cự Lộc tạo nên nghiệp lớn? Ý nghĩ này khiến hắn kích động trong nháy mắt, sau đó hắn nhanh chóng lấy lấy lại được bình tĩnh. Trương Kim Xưng không khí phách bằng Hán Cao Tổ, cũng không anh kiệt như Tiêu Hà, Phàn Khoái. Mục tiêu thực tế duy nhất bây giờ là chỉ cố gắng đảm bảo Trương Gia Quân không bị triều đình tiêu diệt mà thôi.
Chỉ có Trương Gia Quân không bị tiêu diệt thì ông ta mới bình an mà sống được, cũng chỉ có Trương Gia Quân không bị tiêu diệt thì ông ta mới có cơ hội từ từ nhìn thấy được ánh rạng đông trên đầu. Trước đó, ông ta chỉ toàn tâm toàn ý làm một kẻ tặc. Không bằng lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.
- Rất khó sao? Ngươi từng đọc nhiều sách như vậy, có thể lấy một ví dụ, chúng ta không sợ làm theo! Bất kể là làm gì, khiến cho trong trạch mạng lên là được!
Thấy Trình Danh Chấn trầm ngâm không nói, Trương Kim Xưng có chút không yên tâm, y liền truy hỏi.
Đúng như dự đoán của Trình Danh Chấn. Bình ổn cấu kết trong ngoài một hồi sẽ là mưu đồ phản loạn về sau. Bài học kinh nghiêm xương máu hắn rút ra, quyết định lấy kiêu ngạo làm thế mạnh. Không cầu có thể cát cứ một phương và cùng ngồi ăn với lão Hoàng đế, ít nhất là sau này ở Hà Bắc, hắn cũng không cần phải nhìn sắc mặt của kẻ khác, bao gồm cả sắc mặt của Hà Bắc lục lâm Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt.
Nhưng trong tay đại anh hùng nhất định phải có mưu sĩ như Trương Lương, Gia Cát Lượng giúp bày mưu. Còn với thanh danh và thực lực của Trương Gia Quân bây giờ thì không có bất kì một kẻ đọc sách nào lại can tâm đi bán mạng cả. Người thiếu niên trước mặt tuy còn non nớt, nhưng xấu tốt gì thì cũng từng đọc sách, đã làm “quan”, hắn là một tài năng có thể bồi dưỡng được.
Trình Danh Chấn gật đầu sau đó lại nhanh chóng lắc đầu. Trước mặt có nhiều người như vậy, hắn cũng không muốn làm cho Trương Kim Xưng thất vọng:
- Ta phải giải thích tình hình trước một chút. Đại đương gia cho ta hỏi mấy vấn đề đã, sau khi suy nghĩ thông suốt ta sẽ hiến kế cho ngài!
- Hỏi đi, bắt đầu từ ta, bất cứ kẻ nào cũng phải thành thật trả lời ngươi. Cho dù là ngưi hỏi đêm qua bọn họ ngủ với ai, cũng không ai dám không đáp!
Trương Kim Xưng khẽ dựa vào trên thành giường Hồ rồi ra vẻ độ lượng nói.
Nửa câu nói sau tuy hơi thô nhưng lại đúng với tính nết của bọn đầu mục. Bọn chúng vừa cười vang, vừa mồm năm miệng mười đáp lại:
- Cửu đương gia cứ việc hỏi. Chúng ta cam đoan sẽ nói thật. Tuy nhiên chỉ sợ có những câu nói ra chưa chắc Cửu đương gia nghe đã hiểu!
Thấy bọn họ cợt đùa Trình Danh Chấn, Tam đương gia Đỗ Ba Lạt lập tức đứng lên:
- Chó má, tú tài không ra khỏi cửa sao biết được chuyện thiên hạ. Các ngươi biết lời này là ai nói không?
- Người cha vợ này nhìn con rể, sao càng nhìn càng thấy hài lòng...
Bọn thổ phỉ lạ cười ha ha, tiếp tục lấy quan hệ của Trình Danh Chấn và Đỗ Ba Lạt ra trêu chọc. Trương Kim Xưng lấy kinh đường mộc gõ xuống bàn thật mạnh mới át được những tiếng cười vang.
Trình Danh Chấn cũng không để ý, suy nghĩ một chút rồi chắp tay về phía Trương Kim Xưng:
- Xin hỏi Đại đương gia, tình hình chiến đấu những vùng gần Quán Đào bây giờ thế nào rồi ạ? Công sở, quan kho chiếm có thuận lợi không? Còn có... có người nào dám dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại không?
Công sở và quan kho là khu tài chính và trọng địa quan trọng trong huyện thành, sau khi Trương Gia Quân vào thàng nhất định sẽ tấn công đầu tiên vào hai vị trí này. Sở sĩ Trình Danh Chấn hỏi như vậy là thật ra muốn hiểu rõ sự khống chế của Trương Gia Quân với huyện thành Quán Đào. Đại đương gia Trương Kim Xưng cũng nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng trả lời:
- Thị thự và quan kho nửa đêm hôm qua đã chiếm được. Có mấy trăm thước tơ lụa, hơn bốn nghìn xâu tiền, còn ít áo giáp mục nát với đao hỏng. Nhưng lương thực trong kho còn rất ít, các huynh đệ ăn nhiều nhất cũng chỉ được nửa tháng.
- Nửa năm trước, Vương Thế Sung sau khi thất bại đã đóng quân ở Quán Đài mấy ngày.
Trình Danh Chấn cười lấy ra nguyên nhân quan kho trống rỗng của Quán Đào. Qua một lần xảo trá của Trương Gia Quân và một lần cướp đoạt của Vương Thế Sung, huyện Quán Đào còn lại hơn bốn ngàn xâu tiền đã là nhiều rồi. Hơn nữa lúc này các nơi của Đại Tùy đều là chùa thì ngèo mà Phương Trượng thì giàu. Trong quan kho không có tiền, lương thực nhưng trong kho tư của quan viên thì lại giàu đến nứt đố đổ vách.
Không đợi hắn hỏi tiếp, Trương Kim Xưng đã chủ động nói rõ ngọn ngành:
- Thật ra trong nhà cẩu quan có đến một ngàn năm trăm quan, một đống to đồ trang sức châu báu, sáu mươi thước tơ lụa, còn quần áo nhiều hay ít ta cũng không hỏi đến. Nhưng lương thực nhà cẩu quan cũng rất ít. Tên khốn khiếp này cái gì cũng đợi người khác hiếu kính chứ trong nhà cũng không còn lương thực.
- Họ Quách, họ Giả, còn có mấy nha dịch thăm dò giúp chúng ta. Các huynh đệ đến cũng không có nhiều gạo. Bây giờ, lão ngũ và Quyên tử đang dẫn người vào tấn công đại viện Chu gia, hy vọng có thể trưng được chút lưng thực nhà bọn họ.
- Là lương thực nhà lão Chu!
Không đợi Trình Danh Chấn mở miệng, Vương Nhị Mao đã tranh nhắc nhở:
- Vào tháng sáu, ta tận mắt nhìn thấy có đến hai mấy thuyền lương thực bị vận chuyển đến đại viện Chu gia. Lúc đó ta và Tiểu Cửu xa còn đang làm cửu vạn trên kênh đào, khuân giúp mấy ngày liền!
- Thật sao?
Mắt Trương Kim Xưng sáng lên, nhìn Trình Danh Chấn truy hỏi.
- Đúng vậy, Lý Mật vận chuyển trộm lương thực từ huyện Lê Dương ra!
Đến lúc này Trình Danh Chấn cũng không cần phải giấu diếm thay cho kẻ thù làm gì:
- Không chỉ chiếm được một phần Chu Gia Quán Đào, Triệu gia, Lưu gia sáu mươi dặm ngoài gần Võ Dương đều chiếm được. Nếu chúng ta nhân tiện có thể chiếm được Chu gia và Triệu gia thì lương thực thu hoạch được chắc chắn phải ăn được cả năm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]