Đông Môn
Trong phút chốc, bọn thủ lĩnh lớn nhỏ đều ngây người ra. Bọn họ không ngờ rằng một đại biểu của huyện Quán Đào lại biết đưa ra một đề nghị hoang đường như vậy. Không vào thành, không đưa ra yêu cầu vượt quá sự chịu đừng của Huyện Quán Đào, nói vậy thì chúng tấn công thị trấn làm gì? Còn không bằng bắt lấy mấy kẻ làm con tin rồi đòi tiền chuộc.
Nhưng gần đây tiền cướp bóc càng ngày càng ít, các nơi chống cự ngày càng kịch liệt. Trước kia chúng cũng không suy nghĩ cẩn thận hôm nay so sánh với đề xuất “ đốn hết cây trong rừng” của tên thiếu niên này khiến họ nhận ra. Đoạt hết các thị trấn xung quanh, sau này đi đâu mà tìm đường sống đây? Bỏ đao xuống lại cầm cuốc sao? Quan phủ cho phép sao? Xung quanh cho phép sao?
Thấy động tĩnh xung quanh dị thường, Trình Danh Chấn không kìm nổi cảm giác mềm nhũn cả người. Hắn biết những lời cuối cùng này cũng vì mạng sống nhưng hắn không thể kiên trì được nữa với thái độ của Trương Kim Xưng:
- Nếu ta là Trương đại đương gia, sẽ làm một tờ hiệp nghị với Huyện LệnhQuán Đào. Những vật tư còn lại không mang đi mà sau này huyện Quán Đào chưa nộp cho triều đình thì phải nộp dần cho Đại đương gia. Đương gia được nhận tiếp viện còn huyện Quán Đào thì được bình an, đôi bên đều không bị thiệt thòi gì!
Lời này vừa nói xong, xung quanh lại bắt đầu xì xào bàn tán. Bọn giặc cỏ vào rừng làm cướp phần lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485742/quyen-1-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.