Trừ phi người nhà bọn họ có cái tai lừa cực dài.
Vương Nhị Mao lắc lắc đầu, đĩnh đạc đáp:
- Tiểu Cửu ca, vừa rồi đệ còn đi tìm huynh, hôm nay chúng ta bị thiệt, ngày mai có nên đi nữa không?
- Thiệt cái gì?
Trình Tiểu Cửu bị Vương Nhị Mao bất ngờ đổi đề tài chuyển trọng tâm câu chuyện, có chút chưa hiểu, liền hỏi lại.
- Lão già kia vốn là đáp ứng chúng ta dỡ lương thực một ngày nữa, sẽ cấp thù lao là một đấu gạo rưỡi, bốc dỡ một ngày mưa to, người vác lương thực đã chạy hết rồi, cho nên thuyền vẫn chưa dỡ hết. Những người này trong tay đều có thẻ trúc, ngày mai có thể tiếp tục dùng, cũng không tính là tổn thất. Nhưng chúng ta làm việc nửa ngày thì lợi cho ai hả? Không cấp cho chúng ta chút tiền công nào, chí ít cũng phải cấp năm cân gạo chứ.
Vương Nhị Mao gân cổ lên, hùng hồn nói.
Đám thiếu niên thấy trọng tâm câu chuyện này không hứng thú bằng câu chuyện vừa rồi, liền vỗ vỗ mông bỏ đi. Trình Tiểu Cửu tìm một chỗ sạch sẽ ở trên đài giếng, ngồi xuống, trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói:
- Ngươi không nói, ta thực sự quên rồi. Nhưng nếu hai chúng ta đã nhận thù lao, thì không được để yêu cầu giống như lần trước đó nữa, bằng không sẽ bị mọi người cho là tham lam đấy.
Vương Nhị Mao phẫn nộ:
- Hừ, đệ cũng hiểu hai chúng ta mà nhắc lại chuyện này, chắc chắn Chu gia sẽ có lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2485622/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.