Mỗi lần thân ảnh lóe sáng thì đã cách điểm vừa nãy hơn trăm mét. Chẳn mấy chóc mà lại đứng trước mặt Tú vẫn đang đứng phỏn ra. Hắn đứng cách đó không quá xa nên cũng thấy được tràn cảnh ban nãy.
Lúc trước là tam quan sụp đỗ giờ thì nó vỡ đến không còn manh giáp. Vừa nhìn thấy lão hắn vộ quỳ hai chân xuống trán trạm sát mặt đất không dám thở mạnh dù chỉ là một chút. Nhưng tay vẫn cố che chở nàng. Miệng lấp bắp nói:
- Tiên nhân ở trên!
- Tiểu nhân có mắt như mù. Mong tiên trưởng bỏ quá cho!
- Xin…xin ngài đừng giết ta!
( Lúc trước ở chung với Lạc Trần thì hắ cũng có tò mò với tiểu thuyết nên cũng đã đọc vài bộ tìm hiểu, nên cũng hiểu ra tình cảnh này nên làm gì.)
Liết mắt nhìn xuống phía Tú đang quỳ. Vẫn thãng nhiên trả lời:
- Nếu ta không bỏ qua thì.
Mắt trợn to những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên mặt, tim như lệch một nhịp. Nhưng chỉ có thể quỳ ở đó mặt người ta chém giết. Hắn không bằng lòng với loại cảm giác này.
Thấy hiệu quả chấn nhiết đã thành công, lão liền cất tiếng nói:
- Nếu muốn giết nhà ngươi thì đã làm từ sớm rồi!
- Ha…ha…ha
Tiếng cười ớn lạnh vạng dọi trong khu rừng. Nghe được câu này Tú cũng đã bình tỉnh như được ban cho kim bài miễn tử nhưng lại đôi chút thầm nghĩ:
- Với cái thứ kinh khủng như này, thì chạy cũng bằng không
- Cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-to-su/3485024/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.