Lúc này người đàn ông trung niên khẽ bật cười lạnh, liếc nhìn chúng tôi rồi nói: “Khi ấy tôi tin cậu ta giống như bây giờ tin các người. Tưởng rằng cậu ấy có thể giúp thôn phục hồi yên bình… chỉ tiếc là…”
Cách Duy Hãn không thể tin nổi, hỏi dồn: “Là anh đã mang thư đến huyện Quảng Hán sao?”
Người đàn ông trung niên không trả lời thẳng, chỉ nhẹ nhàng thở dài: “Nếu lúc đó tôi chịu gửi cả chiếc mặt nạ mà cậu ấy tìm được… thì đã tốt biết mấy.”
“Vậy vì sao anh không gửi luôn? Anh biết rõ Lương Ngọc vì chiếc mặt nạ đồng xanh mà mất mạng. Nó đâu đáng để cậu ấy phải c.h.ế.t như vậy… Cậu ấy còn trẻ như thế…”
Viền mắt Cách Duy Hãn đỏ hoe, một giọt nước trong suốt lấp lánh nơi khóe mắt.
Người đàn ông trung niên nói: “Không phải tôi không muốn gửi, mà là cậu ấy không cho. Hoặc phải nói là… cậu ấy không hoàn toàn tin tôi. Sợ rằng mặt nạ sẽ rơi vào tay đám trộm mộ. Cậu ấy bảo tôi chờ thêm ít lâu, rằng chỉ cần mấy lá thư tới được Quảng Hán, chẳng bao lâu nữa thầy của cậu ấy sẽ dẫn người đến, khi đó thôn Tam Tinh sẽ trở lại bình yên.”
Đến đây thì tôi đã hiểu nỗi lo của Lâm Lương Ngọc. Cậu ấy chỉ muốn đợi Cách Duy Hãn tới. Cậu quá sợ chiếc mặt nạ đồng bị cướp mất.
Dù người đàn ông trung niên đã gửi thư đến Quảng Hán, nhưng chẳng bao lâu sau, cả nhà Yến Đạo Thừa đột ngột c.h.ế.t thảm, còn Lâm Lương Ngọc thì mất tích…
Đám trộm mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4880550/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.