Mặc dù miệng thì nói không hề sợ hãi cánh rừng này, nhưng Triệu Nhị Hổ vẫn đẩy tên đáng thương kia lên làm người đi đầu! Chàng trai rõ ràng là sợ c.h.ế.t đến cực điểm, nhưng lại không dám trái lệnh. Cậu ta chỉ có thể co rụt cổ, run như cầy sấy mà nhích từng bước về phía trước. Triệu Nhị Hổ thấy cậu ta đi quá chậm, lại vung roi quật một cái, đ.á.n.h cậu ta ngã chúi xuống đất.
“Giả vờ cái gì, không mau đứng dậy?”
Hắn lại giơ roi lên định đ.á.n.h tiếp. Tên đáng thương ngồi bệt trên đất, vừa xuýt xoa thổi vào vết đau, vừa nước mắt lưng tròng.
Bộ dạng ấy đúng là nhìn thế nào cũng thấy bi thảm. Lần này tôi thật sự không nhịn nổi nữa, lập tức bước lên ngăn hắn lại. Ngân Linh cũng kêu lên:
“Anh bị bệnh bạo lực hả? Cách một chút là đ.á.n.h người. Đến súc vật người ta còn không đ.á.n.h kiểu đó!”
Triệu Nhị Hổ chỉ cười lạnh, không hề để bọn tôi vào mắt. Tên đáng thương cố gắng bò dậy, chỉ sợ nếu chậm một chút sẽ lại bị ăn thêm trận đòn. Trịnh Tam Pháo đứng giữa giảng hòa, đỡ cậu ta lên. Lúc này cả nhóm mới tiếp tục lên đường.
Tôi nhân cơ hội hỏi nguồn gốc của chàng trai đáng thương kia. Trịnh Tam Pháo thì mắt láo liên, nói qua quýt rằng là người bọn họ cứu được trên đường, không có nơi nương tựa nên tiện thể dẫn theo.
Nói dối đến ma còn chẳng tin.
Ngân Linh đi đến cạnh chàng trai, nhẹ giọng hỏi cậu ta là người của thôn nào, sao lại bị bắt đến đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4857725/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.