Ngay trong ngày đó, chúng tôi thu xếp hành lý, lên đường đi Tứ Xuyên. Tứ Xuyên được gọi là “Thiên phủ chi quốc”, nơi đây tài nguyên phong phú, sinh sống nhiều dân tộc, lại còn có quốc bảo gấu trúc.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nhưng cũng vì núi non cách trở, khí hậu biến hóa, giao thông nơi này vô cùng bất tiện. Trên đường, chúng tôi phải đổi xe nhiều lần, cuối cùng mới bụi bặm mệt mỏi tới Thành Đô.
Lão Giang vừa đặt chân xuống đất liền kéo người qua hỏi đường: “Xin hỏi Đại học Hoa Tây đi thế nào?”
Cuối cùng cũng hỏi được đường, Ngân Linh bĩu môi nhắc nhở ông: “Chú Giang, đừng quên lời hứa với con đấy nhé. Khi sư phụ thấy con gầy đói, đoán xem con có tố cáo chú không.”
Lão Giang lập tức cười tươi: “Đi, chúng ta đi ăn lẩu!”
Chúng tôi tìm một con hẻm nhỏ trong thành phố, ăn một bữa lẩu Tứ Xuyên đúng chuẩn. Nghe danh lẩu Tứ Xuyên từ lâu, nên khi phục vụ hỏi muốn cay bao nhiêu, lão Giang và tôi cùng chọn mức hơi cay.
Nhưng ngay khi nồi lẩu được bưng lên, tôi như bị sét đánh, so với lẩu đồng ở Bắc Kinh, đúng là một thiên đường và một địa ngục… Nồi lẩu trước mắt đầy ắp dầu ớt đỏ, trên mặt còn nổi đầy ớt dài nhọn, chỉ ngửi mùi thôi đã khiến tôi rùng mình.
Lão Giang kéo tay phục vụ xác nhận lại: “Ông có chắc đây là mức hơi cay không? Có phải bưng nhầm nồi không?”
“Đương nhiên là mức hơi cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803591/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.