Tôi và lão Giang lập tức đứng dậy.
Đến khi vào quán rượu, chúng tôi mới phát hiện cả nơi này đã được bao trọn. Những người uống rượu ban nãy đều đã được tính tiền và mời rời đi, ngoài cửa thỉnh thoảng có đệ tử của Tẩu Sa Môn cảnh giác tuần tra.
“Đi thôi, Điêu gia đang đợi hai người ở phòng riêng lầu trên!”
Lên tầng, chúng tôi thấy Ô Nha và Lạc Đà đứng hai bên như hai vị hộ thần, canh giữ chặt chẽ căn phòng.
Tôi và lão Giang đẩy cửa bước vào, Khổng Tước lập tức nhẹ nhàng khép cửa lại. Vừa vào, tôi liền thấy bóng dáng quen thuộc ấy, chiếc áo lông chồn quen thuộc, bóng lưng quen thuộc, dường như mọi thứ chưa từng thay đổi.
Người đó quay đầu lại: chính là gương mặt của Điêu gia!
Hiện tại trong phòng không còn người ngoài, bao nhiêu câu hỏi trong lòng tôi muốn trào ra cùng lúc. Rõ ràng Điêu gia đã c.h.ế.t trong sa mạc, vậy người trước mắt tôi rốt cuộc từ đâu xuất hiện? “Với cái đầu thông minh của cậu, chắc đã đoán ra rồi.” Đối phương dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, tự rót cho mình một ly rượu rồi nhắc nhở.
Tôi ngồi đối diện hắn, không dám rời mắt khỏi gương mặt Điêu gia. Nghĩ đến việc Điêu gia đột nhiên sống lại, còn Nguyệt Nguyệt lại đột ngột qua đời, thật ra trong lòng tôi đã có đáp án.
Nhưng đáp án đó… tôi không muốn nói ra.
Điêu gia ngồi đối diện nhấp một ngụm rượu, lại đột nhiên nói: “Đúng vậy, chính là như cậu nghĩ đấy.”
Lần này, giọng ông phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803581/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.