Lúc này Vương Thừa Phong lảo đảo mấy bước tại chỗ, m.á.u từ vết thương nhỏ giọt xuống, nhưng hắn không thốt lên tiếng nào, chỉ liên tục chỉ vào Warner nói:
“Được, được, nhưng ngươi còn bỏ sót một điều, ta tự thân cũng là vũ khí mà!”
Nói xong, Vương Thừa Phong bỗng x.é to.ạc chiếc áo choàng đen trên người. Trên n.g.ự.c hắn hiện ngay ba quả t.h.u.ố.c nổ được buộc chặt. Lúc ấy, lần đầu tiên tôi thấy trên gương mặt tên Tây gian xảo đó lóe lên một tia hoảng hốt!
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Warner lấy tay che mặt, sắc mặt biến đổi trong chớp mắt, lùi lại thật nhanh. Nhưng Vương Thừa Phong không nhắm vào hắn, mà lao thẳng về phía bức tường dẫn ra ngoài.
Tôi kinh ngạc đến nghẹn lời, tay ôm chặt miệng mình nước mắt tuôn rơi. Hắn định lấy mạng mình để đổi lấy một lối thoát cho chúng tôi!
“Đừng!” tôi vội vã đưa tay ra, cố níu lấy tà áo Vương Thừa Phong. Lúc này, trong lòng tôi đã coi hắn như một người bạn.
Vương Thừa Phong không dừng lại, gạt tay của tôi, bật lửa châm ngòi rồi lao thẳng về phía bức tường.
Trong không trung vang lên giọng nói của hắn, bình thản như đã quyết tử: “Hãy nói với thiên hạ, nợ của cha, ta đã trả!”
Một tiếng nổ rền vang, tòa Phật như chịu một trận địa chấn cấp độ tám, bức tường nổ toang một cái lỗ lớn.
Cơn bão cát cuốn thốc vào, thổi bay Warner cùng bọn chúng ra khỏi mật thất, chúng tôi lợi dụng cơ hội liều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803572/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.