Dưới bầu trời đêm tĩnh mịch, dáng Nguyệt Nguyệt mảnh mai mà lạnh lùng. Đôi môi mỏng khẽ cong, giọng nói của cô vang lên, sắc như dao:
“Vì cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.”
Tôi khựng lại, không biết nên nói gì.
“Rốt cuộc thì Điêu đại sư đã làm gì? Có phải có hiểu lầm gì không?”
Nguyệt Nguyệt cười nhạt, nụ cười mang theo chút chua xót:
“Hiểu lầm à? Ý anh là việc ông ta đi Tây Bắc trộm mộ đúng lúc mẹ tôi sắp sinh, lúc bà ấy cần chồng nhất chỉ là hiểu lầm sao?”
“Hay là việc ông ta cưới hết người này đến người khác sau khi tôi ra đời cũng là hiểu lầm?”
“Hay anh muốn nói, khi tôi và mẹ bị bắt cóc, bọn chúng yêu cầu ông ta từ bỏ vị trí thủ lĩnh để cứu chúng tôi, mà ông ta lại do dự cũng là hiểu lầm?”
Cô bật cười:
“Tôi nghe hết. Chính tai tôi nghe ông ta nói mẹ tôi già rồi, xanh xao, chẳng còn hấp dẫn bằng mấy cô gái trẻ đẹp. Còn tôi thì sao? Chỉ là một đứa con gái, ông ta có thể sinh thêm cả chục, cả trăm đứa con trai khác.”
“Tôi thấy hết, nghe hết. Vậy thì còn hiểu lầm gì nữa? Chỉ cần một trong ba chuyện ấy thôi, tôi cũng không thể và sẽ không bao giờ tha thứ.”
“Đặc biệt là chuyện cuối cùng đó!”
“Lúc mẹ tôi c.h.ế.t trong tay tôi, tôi đã thề với chính mình từ giây phút ấy, tôi không còn là con gái của Điêu gia nữa!”
“Tôi tên là Thượng Quan Lãm Nguyệt, và từ nay về sau, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803549/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.