Phong lão ngồi yên trên đồi cát, chỉ mở nắp bầu rượu, nheo mắt thưởng thức từng ngụm.
Ý gì đây? Khi tôi còn đang thắc mắc, cô gái mặc áo hồng khẽ nhún vai nói: “Ý của sư phụ là, bây giờ không thể ra ngoài được đâu. Phải đợi đến khi tiếng chuông lại vang lên, mới có cách.”
“Ừ, đúng thế.” – Phong lão gật đầu.
Thì ra họ thật sự là thầy trò. Một người tám mươi tuổi, một người mười tám –quả thật khiến người ta không khỏi cảm thấy lạ lùng...
Tiếp theo, chúng tôi chỉ có thể tiếp tục ở nguyên tại chỗ. Lão Giang buộc lũ lạc đà lại cạnh đồi cát, chúng tôi cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi đôi chút.
Hạ Lan Tuyết ngồi xếp bằng, rút kiếm đặt trước người, đốt một nén hương. Mùi trầm hương nhè nhẹ tỏa khắp xung quanh, xua tan phần nào mệt mỏi mấy ngày qua.
“Chú Tiểu Vũ, chắc chú đói lắm rồi hả?”
Ngân Linh nhún nhảy lại gần Thẩm Tiểu Vũ và Quang Đầu, lôi từ chiếc giỏ tre sau lưng ra vài chiếc bánh nướng vừng thơm phức.
“Bánh cho chú, đổi lấy một trăm cái đùi gà kho tàu đem về cho con, vụ làm ăn này lời chán chê luôn nhỉ?”
“Quá lời luôn!”
“Phải lập giấy cam kết đó nha.”
“Lập, lập, lập hết!”
Thẩm Tiểu Vũ chẳng còn giữ được phong thái của một Hắc Đao Kỳ Lân, vồ lấy bánh ăn ngấu nghiến, đến nỗi cảm động suýt khóc. Ngân Linh lại chống nạnh, ngẩng đầu nhìn lên đồi cát:
“Chị gái ở trên kia xinh thật đó, chị có muốn ăn không? Một trăm cái đùi gà là đổi được liền nha.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803537/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.