“Tiểu Hắc! Đừng bay đi!”
Đang lúc chúng tôi còn mải xem xét tấm ảnh, tiếng hét của Ô Nha bỗng vang lên, cắt ngang cuộc bàn luận giữa tôi và lão Giang.
Thì ra, con quạ nhỏ Tiểu Hắc vừa rồi vẫn còn bay vòng quanh trong màn sương, giờ lại bất ngờ lao vút về một hướng nhất định, để lại sau lưng những tiếng kêu “chít, chít” dồn dập.
“Nó cảm thấy có nguy hiểm à?” – Lâm Thu Thanh tiến lên hỏi.
Ô Nha lắc đầu: “Không, là ngược lại. Nó phát hiện có dấu vết của người sống, đang gọi chúng ta theo!”
Ánh mắt anh ta sáng lên, hăng hái thúc lạc đà dẫn đường. Nhưng lão Giang thì không lạc quan như vậy, đôi mắt ông hiện rõ sự cảnh giác.
Chúng tôi theo hướng Tiểu Hắc dẫn đường, xuyên qua lớp sương dày. Chẳng bao lâu, từ phía trước vọng lại những tiếng bước chân khe khẽ, mơ hồ giữa làn sương đặc quánh.
“Suỵt! Đừng nhúc nhích!” lão Giang khẽ hạ giọng, giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại.
Tất cả lập tức nín thở.
Hai tai lão Giang hơi giật giật, như đang chăm chú lắng nghe. Một lúc sau, ông trầm giọng nói: “Có một người bình thường, còn lại ba người bị thương.”
Ngân Linh vừa định hỏi thêm thì tôi đã nhanh chóng đưa tay bịt miệng cô lại. Giờ chưa biết là địch hay bạn, tuyệt đối không thể để lộ vị trí!
“Ba mươi bước…”
“Hai mươi bước…”
“Mười bước…”
Sắc mặt lão Giang càng lúc càng nghiêm trọng, bầu không khí cũng căng thẳng đến nghẹt thở. “Năm bước… họ tới rồi!”
“Giơ s.ú.n.g lên!”
Theo mệnh lệnh dứt khoát của lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803535/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.