Sau khi đoàn lạc đà đi được chừng nửa canh giờ, chúng tôi bất ngờ nhìn thấy vài mảng màu xanh — là xương rồng!
Đối với chúng tôi, những kẻ đang lạc giữa sa mạc, thì cảnh tượng ấy còn quý hơn cả vàng bạc châu báu. Đám lạc đà của A Di Mộc Hãn chịu đựng khát khô quá lâu, liền nhào tới c.ắ.n lấy xương rồng mà gặm nhồm nhoàm, mặc kệ gai nhọn đ.â.m vào miệng.
Lão Giang cũng rút d.a.o cắt một miếng xương rồng to, cẩn thận gọt sạch lớp vỏ đầy gai, rồi lấy phần thịt xanh mọng nước bên trong đưa cho Hạ Lan Tuyết và Ngân Linh :
“Tứ muội, Linh Nhi, uống chút nước cho đỡ khát.”
Tôi vội hỏi: “Còn phần của tôi đâu?”
Lão Giang liếc tôi một cái, rồi thản nhiên ném cho tôi... lớp vỏ đầy gai còn lại. Tôi chẳng buồn cãi, bởi có nói cũng vô ích, loại sư phụ thấy gái quên trò như ông ta, có mắng cũng chẳng thấm.
Chỉ là, nhân lúc lão xuống ngựa hút thuốc, tôi lén nhét miếng xương rồng ấy vào ngay dưới tấm đệm ngồi trên lưng lạc đà của ông. Tôi tin chắc lát nữa sẽ có “chuyện hay để xem”!
Quả nhiên, khi m.ô.n.g lão Giang dính phải gai, ông liền “trả lễ” bằng cách để tôi được nếm thử cảm giác “ngồi trên bàn chông” là thế nào.
Đúng là tự đào hố rồi tự ngã vào!
Buổi chiều, sau một chặng nghỉ ngắn, đoàn lại tiếp tục lên đường, dưới sự dẫn dắt của con lạc đà trắng. Điêu Gia gọi tôi lại, nói:
“Bây giờ có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là, nếu tốc độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803531/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.